nhưng còn phải đợi mệnh vua, không nên tự tiện.
(Nguyễn) Dương giận, chửi rằng: -Điện tiền Vũ Cứt Đái chứ chẳng phải
Vũ Cát Đái (hai chữ Cát Đái đọc theo âm chữ Nôm là Cứt Đái). Hắn sao
mà tham của đút đến quên cả mạng mình!
Nói xong, tự biết không khỏi chết, bèn nhảy xuống giếng tự tử.
Bấy giờ, Vua xử án Anh Vũ, đày Anh Vũ làm Cảo điền nhi (tức là đày đi
là người cày ruộng cho nhà nước ở vùng Cảo Xã, nay thuộc đất Từ Liêm,
Hà Nội). Thái hậu lo buồn, cố nghĩ cách để phục hồi chức tước cho Anh
Vũ, bèn mở hội lớn nhiều lần để Vua ân xá cho tội nhân, mong rằng Anh
Vũ cũng được dự vào đấy. Anh Vũ sau nhiều lần được ân xá tội lại giữ
chức thái úy như cũ, càng được yêu dùng hơn, do vậy càng làm oai làm
phúc, sát hại mọi người, lúc nào sự thù hằn cũng lộ rõ ra ngoài. (Hắn) còn
sợ bọn lính đi bắt bớ thi hành lệnh không được như ý, mới dâng vua hơn
một trăm thủ hạ, lập làm Đô Phụng Quốc Vệ, hễ ai phạm tội cũng giao cho
lính ở đô Phụng Quốc Vệ đi bắt. Anh Vũ tâu Vua rằng: -Trước kia bọn Vũ
(Cát) Đái tự tiện đem cấm quân xông vào tận cung đình, tội ấy không gì to
bằng, nếu không sớm trừng trị, sợ một ngày kia sinh biến, không thể lường
trước được.
Vua chẳng biết gì cả, bèn y lời tâu. Anh Vũ sai đô Phụng Quốc Vệ đi bắt
bọn Vũ Đái giam vào ngục để trị tội. (Vua) xuống chiếu giáng Trí Minh
Vương làm tước hầu, Bảo Ninh Hầu làm tước Minh tự, Bảo Thắng hầu làm
Phụng chức, nội thị là bọn Đỗ Ất gồm 4 người bị “cưỡi ngựa gỗ” (đem
đóng đinh lên ván, bêu ở chợ rồi sau mới tùng xẻo da thịt), bọn Hỏa đầu đô
Ngọc Giai là Đồng Lợi gồm 8 người bị chém ở chợ Tây Giai, bọn Điện tiền
đô chỉ huy Vũ (Cát) Đái gồm 20 người bị chém bêu đầu ở các bến sông,
bọn Phò mã lang Dương Tự Minh gồm 30 người bị tội lưu ở nơi xa độc,
những người dự mưu đều bị tội đồ
làm điền hoành, khao giáp … quả y
như lời nói của (Nguyễn) Dương”.
Lời bàn