lại tranh xuống đến đất Na Oa? Có phải ngươi cậy thế là người của thiên
triều để xâm chiếm đất đai An Nam hay không?
Hai bên bèn quyết định lấy đất Na Oa trả về cho châu Lộc Bình (là một
châu thuộc Lạng Sơn của ta – ND). (Vi) Vinh Diệu tự nghĩ, đã không chiếm
được Na Oa thì cũng chẳng tham gì bảy thôn hoang vu kia, bèn bỏ luôn
một thể. (Đoàn) Tuấn Khoa cùng người nhà Thanh lập mốc đá rồi về.
Về đất bảy thôn mà ta được nhận, tất cả đều hoang vu, không hề có bóng
người, không hề thấy khói bếp, chỉ có đất Na Oa là rộng rãi, người đông,
mối lợi thu được khá lớn. Trịnh Căn khen về việc này, bèn phục chức Bồi
tụng cho (Đoàn) Tuấn Khoa.
Về sau, Thổ ti của châu Tư Lăng cứ kiện tụng mãi, triều đình phải sai
quan Bồi tụng là Nguyễn Đình Hoàn cùng với quan Đốc trấn Lạng Sơn là
Đinh Phụ Ích đi khám xét. Viên thổ tù của châu Tư Lăng là Vi Thế Hoa
đem 4000 lạng bạc đến làm tin, để ở thôn Na Oa, (thổ tù của Na Oa) là Vi
Phúc Kiêm tự ý ưng thuận. (Vi) Thế Hoa bèn đào hào và dựng ba bia đá ở
xã An Khoái, châu Lộc Bình (làm địa giới mới). Từ đấy, đất Na Oa lại bị
nhà Thanh chiếm mất”.
Lời bàn
Vi Đức Thắng trước đã cho nói mà nói chẳng nên lời, vì thế, sau có bị
đóng vai người câm cũng là chí phải. Cha ông vẫn dạy: biết thì thưa thốt,
không biết thì dựa cột mà nghe đó thôi!
Quan Bồi tụng là Đoàn Tuấn Khoa bị thua cuộc trong chỗ không ngờ,
cho nên mới quyết chí lập công chuộc tội, kể cũng đáng khen. Chúa Trịnh
Căn tái cử ông đi hội khám, thế cũng đáng cho là hiểu rõ liêu thuộc của
mình vậy. Cái kế mà Đoàn Tuấn Khoa thi hành, chẳng qua cũng chỉ là kế
mọn, nhưng biết làm sao hơn được, kẻ tiểu nhân vẫn thường sợ mẹo vặt
hơn sợ sự đường đường chính chính đó thôi.
Tiếc thay, chỉ 4000 lạng bạc của Vi Thế Hoa mà Vi Phúc Kiêm đã mờ
mắt cam lòng đem đất Na Oa mầu mỡ cho nhà Mãn Thanh. Một dải giang
sơn thiêng liêng là vậy mà sao nỡ rẻ rúng đến vậy. Căm giận thay!