VIỆT SỬ GIAI THOẠI - Trang 807

Khi thư này dâng vào phủ, Trịnh Giang giận lắm, bèn tước hết chức quan
của (Bùi) Sĩ Tiêm và đuổi ông về quê.

(Bùi) Sĩ Tiêm là người khảng khái, biết trọng nghĩa khí, hay nói thẳng, vì

việc nói mười điều có xúc phạm đến những chuyện cấm kị nên bị tước hết
chức quan. Ông về nhà một thời gian lâu thì mất. Đầu đời Cảnh Hưng (niên
hiệu của vua Lê Hiển Tông, dùng từ năm 1740 đến năm 1786 – ND), triều
đình nghĩ (Bùi) Sĩ Tiêm là người cương trực, liền truy tặng hàm Tham
chính, tước Trung Tiết Hầu, cấp cho ruộng thờ để biểu dương”.

Lời bàn
Nhân có tai dị, Chúa cho quan được bộc bạch đôi lời, kẻ tinh ý phải hiểu

rằng, ấy là Chúa muốn nghe những câu êm ái, cốt sao xoa dịu mọi nỗi bận
tâm. Bùi Si Tiêm cương trực thì có thừa mà khôn ngoan thì chưa đủ. Chúa
đang lo sợ vì thiên tai, lại còn bắt Chúa nghe thêm lời sấm sét này nữa, bảo
Chúa không nổi giận làm sao được? Chúa có phải là người sinh ra để nghe
lời chỉ trích đâu? Nên chăng, hãy nói thế này: thời loạn, phàm là kẻ muốn
làm quan thì chớ làm người trung trực, và phàm là kẻ trung trực thì chớ có
làm quan. Như Bùi Sĩ Tiêm, bị lột hết chức quan là còn may, chớ bị lột cả
dễ thịt thì …!

Triều thần đầu đời Lê Cảnh Hưng truy tặng chức tước, lại còn cấp cả

ruộng thờ ấ cũng là khôn ngoan. Cũng là kẻ sĩ, dẫu không nhiều thì trong
bản thân họ, lẽ đâu lại chẳng có chút khí khái, cho nên, truy ban cho người
cương trực, âu cũng là khéo léo tạo ra bức bình phong che chở cho mình,
ẻo lả đấy, nhưng có còn hơn không. Vả chăng, như thế thì mình cũng là
người có tiếng thẳng thắn!

Chí lí thay!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.