người con trai còn nhỏ dại là Nguyễn Phúc Mỹ Đường và Nguyễn Phúc Mỹ
Thùy. Năm Gia Long thứ 16 (1817), Mỹ Đường được phong làm Ứng Hòa
Công và Mỹ Thùy được phong làm Thái Bình Công.
Mẹ con bà Tống Thị Quyên hưởng phúc ấm chưa được bao lâu thì đại
họa đã giáng lên đầu. Sách trên đã chép sự kiện thê thảm này như sau:
“Trước đây, thấy Vua ở ngôi mà tuổi đã cao, các quan liền xin lập ngôi
trừ vị (tức là ngôi dành cho người sẽ lên làm vua sau này – NKT), trong số
đó, có người đề nghị thẳng là nên lập Hoàng Tôn Đán (tức Nguyễn Phúc
Mỹ Đường), nhưng Vua không nghe. (Sau, Gia Long lập Nguyễn Phúc
Đảm là con của bà Thuận Thiên Cao Hoàng hậu, tức em cùng cha khác mẹ
với Hoàng tử Cảnh, làm người nối ngôi, đó là Hoàng đế Minh Mạng –
NKT).
Năm Minh Mạng thứ năm (tức là năm 1824 – NKT), có người bí mật tố
cáo rằng Mỹ Đường thông dâm với mẹ là Tống Thị. Tống Thị vì thế bị dìm
nước cho chết, còn Mỹ Đường thì phải giao trả hết ấn tín và dây thao, đồng
thời bị giáng xuống làm thứ nhân, con trai con gái chỉ được biên chép phụ
ở phía sau sổ tôn thất. Năm (Minh Mạng) thứ bảy (tức năm 1826 – NKT).
Mỹ Thùy lại bị quân lính ở đạo Dực Chẩn kiện, sắp bi đưa xuống đình thần
đề nghị tội thì Mỹ Thùy bị bệnh mà mất, lúc ấy chưa có con cái gì. (Vua)
cho lấy con trưởng của thứ nhân Mỹ Đường là Lệ Chung, tập phong làm
Ứng Hòa Hầu để lo việc phụng thờ Anh Duệ Hoàng thái tử (tức Hoàng từ
Cảnh – NKT). Đến năm thứ tám (tức năm 1827 – NKT), đổi phong làm
Thái Bình Hầu.”
Cuộc trầm luân tưởng đến đó là hết, nào dè, đến năm Minh Mạng thứ
mười bảy (1836), triều thần vì sợ con cái của Lệ Chung sẽ nhờ cha mà
hưởng phúc, nên lại tiếp tục nghị tội, buộc con trai của Lệ Chung là Lệ
Ngân, con gái của Lệ Chung là Thị Văn và Thị Dao đều phải giáng làm thứ
nhân. Mãi đến năm Tự Đức thứ hai (1848), khi Mỹ Đường bị bệnh mà mất,
dòng dõi của Hoàng tử Cảnh mới được tạm coi là yên, hẳn nhiên là yên
phận … dân thường.
Lời bàn