VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 3

Nợ tình một món... trứng chiên

-

T

HAINC -

T

rước đây, tôi là một Hướng Đạo sinh.

Nhớ lại ngày đó, mỗi sáng chủ nhật mặc vô bộ đồng phục Hướng

Đạo, cài cây gậy vào xe, tôi náo nức đạp thẳng một mạch tới vườn Tao
Đàn để họp đoàn. Cuộc đời và sinh hoạt hào hứng của đoàn thể Hướng
Đạo, tôi hẹn các bạn trong một bài khác. Hôm nay, tôi muốn nói đến
một lý do khác, không Hướng Đạo chút xíu nào hết, nhưng cũng khiến
tôi rất háo hức mỗi sáng chủ nhật đạp xe đến vườn Tao Đàn: Bột chiên.

Bạn có biết ở vườn Tao Đàn có một xe bán bột chiên ngon nhất

thế giới của ông Tàu già không? Những ngày khác ông bán ở đâu
không rõ, nhưng mỗi chủ nhật là ông có một chỗ cố định trong vườn
Tao Đàn bán cho những Hướng Đạo sinh sinh hoạt chung quanh. Xui
làm sao, chỗ ông bán kế bên chỗ tôi họp đoàn. Cho nên, duyên tình
định mệnh của tôi cũng bắt đầu từ đó.

Chỉ có hai giá tiền ở xe bột chiên này: 50 đồng cho dĩa có trứng và

30 đồng cho dĩa không trứng, nhưng bột chiên thì nhiều bằng nhau.
Mỗi sáng chủ nhật đi họp, tôi được 30 đồng ăn sáng, tức là vừa vặn một
dĩa bột chiên không trứng. Tôi chưa bao giờ sang đủ để kêu một dĩa bột
chiên có trứng mặc dù cũng thèm lắm. Thỉnh thoảng tôi cũng giầu đủ
50 đồng để ăn trứng đó chớ, nhưng mà mỗi lần như vậy tôi đều ráng
kiếm... 10 đồng nữa để chơi luôn hai dĩa không trứng cho nó sướng cái
bụng. Cho nên, nếu không nhờ một biến cố xảy ra trong đời, thì không
biết đến chừng nào tôi mới biết bột chiên có trứng nó khác với bột
chiên không trứng thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.