VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 229

− Ba nhớ đã có nói trước với con về chuyện này. Cái xấu cần được tém

dẹp ngay từ khi còn là mầm mống. Lẽ ra ngay sau vụ thầy Tùng, Ngôn chịu
một kỷ luật thích đáng thì giờ đây chuyện đau lòng này đã không xảy ra.

− Tội của Ngôn có bị xử nặng lắm không ba ? - Thiện hỏi:

− Ít nhất là năm năm. Năm năm trong lứa tuổi của con là hết sức quan

trọng cho cả cuộc đời, thậm chí không nên phí phạm dù chi một ngày. Vậy
mà...

Những lời nói cùa ông Trung thường gợi cho Thiện nhiều suy nghĩ. Bài

học về sự quí trọng thời gian - cái qua đi không bao giờ trở lại - là nội dung
mà ông tập trung nhất khi giáo dục con. Nhờ vậy, không bao giờ Thiện để
thì giờ của mình trôi đi trong những quán nước và các cuộc vui vô bổ. Thời
gian biểu học tập và rèn luyện của Thiện luôn luôn chặt chẽ. Càng ngày
Thiện càng thấm thía một lời nói của ba: “Thời gian luôn biết cách đền đáp
cho những ai biết quí trọng nó”.

Chỉ mới gần đây, Thiện mới nhận ra dường như vẫn có một điều mà

nguyên tắc tôn trọng thời gian không thể chi phối. Dù anh quí thời gian như
thế nào, nhưng khi anh cảm thấy nhớ một ai đó thì thật khó tập trung làm
được việc gì đúng như dự định. Một ai đó, ở đây là Hạ.

Lòng tự trọng khiến Thiện phải lùi bước khi nhận ra tình cảm của Hạ đã

nghiêng về Long. Thế nhưng trái tim thì vẫn cứ bướng bỉnh không chịu đầu
hàng. Càng không muốn nghĩ tới Hạ thì Hạ lại càng nhởn nhơ trong tâm
tưởng Thiện. Thậm chí có lúc, giữa một buổi ngồi tự học ở nhà, sau những
phút lãng đãng, Thiện hết hồn khi thấy mình đã vô tình viết tên Hạ lên
trang giấy trắng tự lúc nào không biết. Trời sinh con gái con trai làm gì để
cứ phải thương nhau, nhớ nhau ? Phải chi trên đời này chỉ có toàn con trai
hết thì sẽ đỡ biết là bao nhiêu chuyện phiền phức, mất công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.