2 người tới trước, mặc y phục tùy ý, nhìn không ra là người của tông
môn nào, thế nhưng người đuổi theo phía sau, Lý Phù Trần có thể nhận
biết, đó là đệ tử của Ngân Y Tông.
Ngân Y Tông, Từ Tông Chủ cho tới đệ tử ngoại tông, đều giống nhau
cùng mặc y phục màu trắng bạc, lấy hình thêu móng vuốt ở trước ngực để
phân biệt đẳng cấp.
Móng vuốt màu đen có một ngón tay là đệ tử ngoại tông, 2 ngón tay màu
đen là đệ tử nội tông, 3 ngón tay màu đen là đệ tử chân truyền, mà 3 ngón
tay màu vàng kim chính là đệ tử chân truyền Hoàng Kim.
Hiển nhiên, đây là một vị đệ tử chân truyền của Ngân Y Tông.
“Phàn Thiên Tùng, Phàn Thiên Vũ, 2 người các ngươi chạy không thoát
đâu, Lưu Nghiễm Phong ta một khi ra tay, không chết không dừng.” Thanh
niên mặc y phục màu trắng bạc tỏ vẻ lạnh lùng.
Nam tử trẻ tuổi tên là Phàn Thiên Tùng cắn răng chịu đựng, nói: “Lưu
Nghiễm Phong, nếu không phải bị ngươi hạ độc thì, ngươi cho rằng Phàn
Thiên Tùng ta sẽ sợ ngươi sao.” Luận thực lực, hắn cũng không kém hơn so
với Lưu Nghiễm Phong, thế nhưng hắn không ngờ tới, trong tay đối
phương lại có độc đan, sau khi độc đan phát nổ, hắn và em gái Phàn Thiên
Vũ đều bị trúng độc.
“Ha ha, thắng làm vua, thua làm giặc, bây giờ ngươi nói những lời này
đâu có ý nghĩa gì.” Lưu Nghiễm Phong chế nhạo, nói.
“Có nên ra tay trợ giúp hay không?” Trên một thân cây lớn, Lý Phù Trần
do dự.
Hắn có thể nhìn ra được, tu vi của Lưu Nghiễm Phong đã đạt tới Địa Sát
Cảnh bát trọng, thực lực rất mạnh.