- Phương Liệt Hải, vốn ta và ngươi không có ân oán gì, nhưng ngươi
không có chừng mực, hiện tại phải hạ tràng như thế này.
Lý Phù Trần không định dễ dàng buông tha Phương Liệt Hải, đi về phía
trước.
- Không có khả năng, không có khả năng.
Nắm đấm đau đớn làm vẻ mặt Phương Liệt Hải tái nhợt, hắn hoảng sợ
nhìn Lý Phù Trần đang đi tới, hét lớn.
Không thể trách hắn kinh sợ.
Thật sự là Lý Phù Trần biểu hiện quá quỷ dị.
Nửa năm trước hắn còn đánh nhau kịch liệt với Lý Phù Trần một hồi,
nửa năm sau, hắn dĩ nhiên không thể địch lại một quyền của Lý Phù Trần,
điều này làm sao hắn có thể chịu được.
Cũng giống như ngươi vốn kém đối phương một chút, qua một thời gian
ngắn, thực lực của ngươi tiến nhanh, muốn đi báo thù, lại bị đối phương
dùng một chiêu thuấn sát.
Cảm giác tương phản kịch liệt như vậy, ai mà chịu nổi.
Mắt thấy Lý Phù Trần sắp tới trước người, Phương Liệt Hải kinh sợ,
nhảy lên điên cuồng chạy trốn làm nước văng khắp nơi.
Thế nhưng tốc độ của Lý Phù Trần nhanh hơn hắn, tàn ảnh hiện lên, Lý
Phù Trần đuổi theo Phương Liệt Hải.
- Không.
Phương Liệt Hải rống giận, cánh tay trái không bị thương rút ra mộc
kiếm, quay người muốn chém Lý Phù Trần.