- Đê tiện.
Vũ Văn Thiên ngây ra một lúc, gầm nhẹ nói.
- Ta thắng quang minh chính đại, tại sao lại đê tiện.
Đối phương không có kiếm, giống như con cọp không có nanh vuốt, Lý
Phù Trần cũng không công kích đối phương, nhàn nhạt nói.
Vũ Văn Thiên nói:
- Có kiếm trong tay, ngươi không có khả năng thắng ta.
- Rất xin lỗi, kiếm của ngươi bị ta đánh bay, cho dù thay một thanh khác,
ta cũng có thể đánh bay, ngươi, cuối cùng vẫn không phải là đối thủ của ta.
- Tùy ngươi.
Vũ Văn Thiên âm trầm đi xuống đấu đài.
- Cái này cũng có thể thắng, còn thiên lý hay không.
Quan Bằng trực tiếp há hốc mồm.
Quan Hồng cùng Quan Diễm cũng há hốc mồm.
Người há hốc mồm quá nhiều, Thượng Quan Hồng, Phương Liệt Hải,
Tần Thiếu Vũ, mỗi người đều không tin được sự thật này.
- Lại là hắn thắng.
Trong nháy mắt như thế, Ô Thanh Mai cảm giác mình đang nằm mơ.
Tất cả đều không chân thật.