Trần Phương Hoa nhìn chăm chú bóng lưng đang rời đi của Lý Phù Trần,
cười nói với Triệu Minh Nguyệt:
- Vị Lý sư đệ này kỳ lạ a, nếu đổi thành người khác, hận không thể đồng
hành cùng chúng ta, hắn ngược lại coi chúng ta như không khí.
- Trần sư tỷ, ngươi đoán hắn cuối cùng sẽ đạt tới cảnh giới gì?
Triệu Minh Nguyệt hỏi.
Trần Phương Hoa lắc đầu một cái nói:
- Khó có thể nói được, dựa theo căn cốt mà nói, Địa Sát cảnh chính là
cực hạn của hắn, cho dù có cơ duyên nghịch thiên, nhiều nhất có thể đạt tới
Thiên Cương cảnh mà thôi, nhưng mà?
- Nhưng cái gì?
- Nhưng mà, nếu đúng theo lời ngươi nói, trên người hắn có cất giấu bí
mật, vậy thì không biết được, dù sao hắn cũng đánh bại người cùng đánh
bại Vũ Văn sư đệ.
Triệu Minh Nguyệt mím môi, con mắt đen nhánh chuyển động một
vòng, cười nói:
- Thời gian có thể kiểm nghiệm hết thảy, nếu hắn có thể trước hai mươi
lăm tuổi đột phá Địa Sát cảnh, thì thành tựu tương lai có thể vượt qua Vũ
Văn Thiên.
- Có lẽ đi!
Trần Phương Hoa từ chối cho ý kiến.
Lý Phù Trần là một trường hợp đặc thù, không ai có thể nói trước được
tương lai của hắn.