VÔ GIA ĐÌNH - Trang 138

Như vậy thì nó không hề ra cửa.
Chúng tôi trở vào xem nó nấp trong vách củi không.
Chúng tôi tìm kiếm khá lâu: chúng tôi đi tìm lại một chỗ đến cả mười lần;
thầy tôi lại kiệu tôi lên vai để khám phá cả những cành khô dùng làm mái
lều.
Thỉnh thoảng chúng tôi lại dừng lại để gọi nhưng vẫn chẳng thấy gì.
Thầy tôi tỏ ra buồn rầu, tôi cũng thất vọng. Khốn nạn cho con Hảo-Tâm!
Tôi hỏi thầy tôi:
- Chó sói có thể bắt nó chăng?
Thầy tôi trả lời:
- Không, những con chó sói không dám vào chỗ có ánh sáng. Chúng có thể
vồ hai con chó của ta vì những con ấy ra ngoài, chứ không xông vào đây
đâu. Chắc con Hảo-Tâm sợ, đi nấp chỗ nào trong khi ta ra ngoài. Chính vì
lẽ đó ta buồn, trong thời tiết này, nó dễ bị nhiễm lạnh và cái lạnh rất nguy
hại cho nó, chúng ta cố tìm đi.
Chúng tôi lại tìm, nhưng lần này cũng như lần trước, chẳng lượm được kết
quả gì.
Thầy tôi bảo:
- Đành để đến sáng vậy.
- Độ mấy giờ nữa?
- Độ hai hay ba giờ nữa, ta phỏng chừng thế.
Rồi thầy tôi ngồi, hai bàn tay ôm lấy đầu.
Tôi không dám làm rối thầy tôi. Tôi ngồi im bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ cầm
cành củi bỏ vào lò. Thỉnh thoảng thầy tôi lại đứng dậy ra cửa, nhìn lên trời
và nghiêng mình ra nghe. Rồi lại trở về chỗ. Giá thầy tôi mắng tôi thì tôi
còn dễ chịu hơn là trông thấy thầy tôi rầu rĩ và im lìm.
Thời gian ba giờ mà thầy tôi nói đi chậm đến phát bực người, tưởng chừng
như đêm kéo dài không bao giờ hết.
Nhưng rồi những sao cũng xanh dần, và trời bắt đầu trắng ra. Bình minh
đến. Sáng rồi. Gió ban mai sao mà lạnh thế!
Nếu chúng tôi tìm được Hảo-Tâm, không biết nó còn sống không? Biết đâu
trời sáng lại không kéo cả tuyết đến, thì làm thế nào để tìm con Hảo-Tâm?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.