VÔ GIA ĐÌNH - Trang 368

Người ta đã nói hết cho tôi nghe những gì người ta biết. Người ta không
biết hơn gì nữa. Vì Bảo-Liên cốt giấu kia mà. Tôi cảm ơn bà chủ khách sạn
rồi đi ra.
Bà già gọi giật tôi lại:
- Cậu định đi đâu bây giờ?
- Tìm người bạn tôi.
- A! Cậu có một người bạn?
- Có chứ.
- Bạn cậu ở Ba-Lê?
- Chúng tôi mới đến Ba-Lê sáng nay.
- Nếu các cậu chưa có chỗ trọ, các cậu có thể ở đây được. Ở đây dễ chịu,
tôi có thể khoe thế, đây là một nhà thật thà. Cậu nên nghĩ xa một chút. Nếu
gia đình cậu đợi lâu không thấy tin tức Bảo-Liên, tất nhiên phải lùng đến
đây, chứ không đến chỗ khác. Lúc đó, cậu sẵn sàng ra đón tiếp gia đình
cậu, thế có hay không? Nếu cậu đi, thì gia đình cậu biết đâu mà mò? Tôi
nói thế là có lợi cho cậu, cậu nên nghĩ kỹ. Thế bạn cậu bao nhiêu tuổi?
- Bạn tôi kém tuổi tôi.
- Cậu hãy coi xem. Hai trẻ thơ dại ở đất Ba-Lê này, có thể gặp nhiều người
không tốt. Có những lữ quán chứa toàn phường vô lại. Không được yên ổn
như ở đây đâu, cậu nhìn ra phố thì biết.
Tôi không đồng ý lắm là phố này yên ổn. Nói gì thì nói, khách sạn Khang-
An chỉ là một quán trọ bẩn thỉu và tồi tàn vào hạng nhất mà tôi từng thấy.
Tuy nhiên, trong những ngày phiêu lưu của tôi, tôi còn trông thấy những
quán trọ khổ hơn thế nhiều. Nhưng lời bà chủ khách sạn vừa nói nghe cũng
xuôi tai. Hơn nữa, bây giờ cũng không phải là lúc để tôi tỏ ra khó tính; tôi
chưa tìm thấy gia đình tôi, gia đình giầu có của tôi, để tôi được ở những
khách sạn đẹp nhất trên các đại lộ hay ở trong những tòa lâu đài lộng lẫy
nếu cha mẹ tôi cư trú ở Ba-Lê. Nếu tôi định ở khách sạn Khang-An này thì
không phải trả nhiều tiền, tôi phải nghĩ đến các khoản tiêu mới được. Anh
Mã-Tư thực là người lịch duyệt, anh đã khuyên tôi phải kiếm tiền từ Mộc-
Văn đến Ba-Lê là phải. Nếu chúng tôi không có 17 phật-lăng trong túi, thì
chúng tôi bây giờ sẽ trở nên thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.