VÔ GIA ĐÌNH - Trang 87

- Nữa này già đấy, đáng 3 xu.
Rồi bà vơ cả 8 xu của tôi vào ngăn kéo.
Tôi thường thấy nhiều người từ chối không lấy lại những xu lẻ do nhà hàng
trả lại và nó không dùng để làm gì. Nếu bà hàng trả lại nửa xu thừa cho tôi
thì không khi nào tôi lại từ chối. Nhưng bà ta có trả tôi đâu mà tôi cũng
không dám đòi. Tôi lẳng lặng cầm bánh đi ra.
Ba con chó mừng rỡ nhảy nhót chung quanh tôi. Hảo-Tâm kéo tóc tôi và
kêu những tiếng nhỏ.
Đi một quãng ngắn, tới một cây to bên đường, tôi hạ đàn, tựa vào gốc cây
rồi ngồi phịch xuống vệ cỏ, những con chó đến xếp hàng trước mặt tôi.
Lãnh-Nhi đứng giữa, Hiệp-Nhi và Thùy-Nhi ở hai bên. Còn Hảo-Tâm
không mệt lắm đứng gần đó rình có bánh là chộp lấy phần.
Việc chia bánh của tôi rất quan trọng. Tôi cắt làm 5 phần hết sức đều nhau.
Mỗi phần lại cắt nhiều khoanh ném cho các con vật của tôi ăn dần. Vì Hảo-
Tâm bé nhỏ ăn ít đã no nên tôi giữ lại ba miếng nhỏ dành cho ba con chó ăn
sau này.
Tiệc xong, bây giờ là lúc tôi phải nói đôi lời cho các bạn tôi biết cái hiện
tình nguy ngập của chúng tôi.
Lãnh-Nhi có lẽ đoán được ý tôi, nên đôi mắt nó cứ long lanh nhìn tôi. Tôi
nói:
- Phải đấy, Lãnh-Nhi ơi! Phải đấy các bạn Thùy-Nhi, Hiệp-Nhi và Hảo-
Tâm ơi! Tôi có một tin rất buồn cho các bạn biết: chủ ta phải lìa ta trong
hai tháng.
Lãnh-Nhi kêu:
- Ẳng!
- Đó là một điều đau khổ cho chủ ta và chúng ta. Chủ ta vẫn kiếm bánh cho
chúng ta ăn. Bây giờ chủ ta đi vắng, chúng ta ở vào một tình thế rất nguy
khốn. Chúng ta hết “tiền”!
Nghe tiếng đó Lãnh-Nhi hiểu ngay, đứng dậy bằng hai chân sau và đi vòng
quanh như bộ xin tiền các “quý khán giả”.
Tôi nói tiếp:
- Bạn muốn chúng ta đi diễn trò. Ý kiến rất hay. Nhưng chắc đâu thu được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.