VÔ TỰ THIÊN THƯ - Trang 188

mũi đều dính tro bụi, thật sự không biết nói cái gì mới tốt, hắn trở lại chỗ
ngồi của mình, nhàm chán ngồi xuống, thuận tay đem Vô Tự Thiên Thư ra.

“ Nghiêm trợ lý, ngươi dường như thích đọc sách nha.” Cổ Chánh Kinh

không có chuyện cũng tìm lời để nói: “ Di, là quyển sách ngươi xem lần
trước đây mà.”

“ A a, đúng vậy.” Tiểu Khai dùng tay áo che đi tựa sách, ngẩng đầu lên

nói: “ Có chuyện gì không?”

“ Không có gì, chỉ là muốn nhìn một chút.” Cổ Chánh Kinh có điểm xấu

hổ đưa tay chỉ Vô Tự Thiên Thư trên bàn, hai người cách nhau rất gần,
ngón tay hắn vừa chạm vào trên bìa Vô Tự Thiên Thư, chỉ thấy trên sách
nhất thời nhấp nhoáng một đạo quang hoa màu vàng rất nhạt, sau đó dưới
chân Cổ Chánh Kinh đột nhiên trợt đi, nhất thời cả thân thể lại té xuống, đặt
mông ngã ngồi trên mặt đất, vừa lúc dưới đất lại có một vũng nước, làm bẩn
cả lên người hắn. Hắn lấy tay chống xuống đất, kết quả nước bắn lên cả trên
đầu hắn.

Tiểu Khai thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.

Ha ha ha, cười chết ta mất.” Tiểu Quan trong lòng Tiểu Khai cười to: “

Chỉ với tư cách như hắn mà cũng muốn đụng đến Vô Tự Thiên Thư, hắn
hiển nhiên là bị trời phạt đó.”

“ Ta kháo, quyển sách còn có công năng này?” Tiểu Khai kinh nghi

không chừng nói: “ Vậy nói, nếu có ai muốn đối phó ta, ta dùng quyển sách
này đánh hắn, hắn có bị trời phạt không?”

“ Theo lý luận thì có lẽ như vậy.” Tiểu Quan nói: “ Bất quá, ai lại cho

ngươi cơ hội đánh hắn, nếu ngươi có khả năng đánh hắn, còn không bằng
cầm lấy một thanh đao chém hắn còn hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.