VÔ TỰ THIÊN THƯ - Trang 234

đảo qua hiện trường một vòng, đạo ánh sáng kia phảng phất như có thể
xuyên qua tất cả, nhất thời những vách tường trong phòng biến thành bột
phấn, mà ba yêu quái kia vẫn như cũ không hề nhúc nhích đứng ở đó,
nhưng nơi ngực của bọn họ lại cùng xuất hiện một lỗ hổng.

“ Bồng.” Tuôn ra một luồng mưa máu.

Ba yêu quái, vừa rồi còn sống sờ sờ, nhưng bây giờ đã chết rồi sao?

Đạo hào quang kinh thiên động địa trong nháy mắt biến mất, mọi người

cùng ngẩng đầu lên, chỉ thấy có một trung niên nhân đeo mũ đạo sĩ đang hư
không giữa không trung, đôi mắt như trăng sáng chiếu rọi, đang nhìn
xuống, cất giọng nói: “ Yêu ma phương nào, dám can đảm giết môn hạ Nga
Mi ta?”

Trên mặt đất, thi thể Tuyết Mi lẳng lặng nằm, ở một nơi không xa, là thi

thể Chu đại sư, Trương đạo trưởng và Ngộ Minh hòa thượng ba người, Tiểu
Khai, Tiểu Trúc, Trì Định Nghiêu ngơ ngác nhìn lên bầu trời, trong vòng
nửa giờ này, động tác thật sự là mau lẹ, tình thế thay đổi liên tục, đến giờ
phút này đầu óc mọi người cũng không suy nghĩ được gì nữa.

Bên người trung niên nhân là một cô gái phi thường xinh đẹp, gương

mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, trên đầu vai đeo một cái áo choàng
màu vàng, mặc dù thoạt nhìn phảng phất như bằng tơ vàng, nhưng áo
choàng lại màu sắc lưu động, ẩn ẩn có loại cảm giác thâm sâu không lường
được, hiển nhiên không phải là phàm vật.

Cô gái này vẻ mặt thập phần cao ngạo, trong cao ngạo mang theo lạnh

lùng, có chút băng giá quét mắt nhìn mọi người dưới mặt đất, vẻ rất khinh
thường biểu hiện rõ ràng ra ngoài, có thể xưng bằng tám chữ: “ Đẹp như
đào lý, lạnh tựa băng sương.”

Người trung niên nói xong, liền dò xét chung quanh, nhất thời thần sắc

có chút ngoài ý muốn, nói: “ Di, không ngờ lại là Thiên Tuyển môn chủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.