Bạch y nữ tử cũng có chút khẩn trương, nàng tiềm phục ở đây một vạn
năm, toàn gặp mấy loại tiểu ngư tiểu tôm đây là lần đầu tiên câu được một
con đại ngư lớn vậy, quả thật là quá lớn rồi. Nàng nghĩ lại, chính mình cư
nhiên nghênh ngang đi ra mị hoặc một vị ma thần, cư nhiên còn bất khả tư
nghị thành công, hết thảy quả thực giống như nằm mơ. Nàng có chút run
rẩy vươn tay qua, hai mắt cẩn thận chăm chú nhìn vặt mặt Bàn Cổ, cười
nói: “Lại đây, nắm lấy tay ta, đem tất cả những gì của ngươi kính dâng cho
ta.”
Bàn Cổ thật ra rất phối hợp, giống như chó cắn xương, tham lam bắt lấy
ngọc thủ không xương, đưa dán lên trên mặt, bạch y nữ tử không dám chậm
trễ, công pháp toàn khai, bắt đầu hấp thu lực lượng nguyên thần của Bàn
Cổ.
Cảnh giới thần lực của Bàn Cổ mặc dù không cao, nhưng cũng không
phải không có gì, đồng dạng có thể bị hấp thụ. Chúng ta tạm không nói về
cấp bậc của lực lượng mà chỉ nhìn đơn thuần về lưu lượng mà nói, thần lực
lượng trong cơ thể Bàn Cổ kỳ thật còn không bằng Vạn Yêu Vương Tiểu
Quan lúc toàn thịnh, thân phận của bạch y kỳ thật cũng vô cùng hiển hách,
lúc này lại thất vọng: “Náo loạn nửa ngày cư nhiên là đồ dỏm a… Ta còn
tưởng rằng thực của ta có thể tăng vọt ít nhất mười lần, không nghĩ tới…
Ai, ngay cả gấp đôi cũng không đến.
Đây là lòng người không đáy, bạch y nữ tử tiềm phục đáy sông vạn năm,
lực lượng hấp thu còn không bằng được lúc này, chỉ là lúc bắt đầu nàng ôm
kỳ vọng rất cao nên vẫn thấy chưa đủ.
Nếu chưa đủ, vậy càng phải cố gắng hấp thu, không thể bỏ qua chút nào,
trong lòng bạch y nữ tử nảy sinh ý nghĩ ác độc, một cỗ quang mang màu thổ
hoàng không ngừng trào ra từ người Bàn Cổ, thông qua đôi tay bạch ngọc
kia chảy vào cơ thể bạch y nữ tử.