VÔ TỰ THIÊN THƯ - Trang 2798

lòng chỉ còn lại một ý niệm lăn qua lộn lại quanh quẩn: “ Tên đại sắc lang
đáng giận này, hắn…hắn lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của người ta…”

Tiểu Khai cũng không biết tâm tư cổ quái này của nữ hài tử, hắn đang

toàn bộ chăm chú vào đường chạy trốn, cung điện ngay mặt tuyệt đối không
thể đi, nếu bị Hoàng Bội nhìn thấy quả là xấu hổ tới cực điểm, mà nói thực
lực, tuy Định Thiên Côn không sợ tiên đế, nhưng không có Định Thiên Côn
thì không bằng tiên đế, chứ đừng nói gì tới mị hoặc thuật, chính mình đã
thấy qua mị hoặc thuật của Hoàng Bội, đó căn bản không phải là thứ mà
nhân loại có thể ngăn cản. Một khi đã như vậy, Tiểu Khai không chút do dự
liền hướng mặt sau cung điện bỏ chạy, lướt qua một dãy nhà, lướt qua Thái
Hòa Trì, xuyên qua hoa viên sau cung điện, chợt nghe phía sau mơ hồ
truyền đến tiếng quát của Hoàng Bội và tiên đế, thanh âm kia càng ngày
càng xa, cảnh sắc trước mắt cũng càng ngày càng tăm tối, rốt cuộc “ ba”
một tiếng, Định Thiên Côn ngạnh sanh đánh vỡ một cự thạch chặn đường,
Tiểu Khai mang theo Vũ Ca chui qua, nhất thời lâm vào một mảnh bóng tối
vô biên vô hạn, nước sông bốn phương tám hướng nhất thời mãnh liệt đánh
úp lại.

Đúng vậy, hắn đã ly khai phạm vi cung điện do tiên đế mở ra, một lần

nữa tiến vào trong nước, nơi này đã không biết là địa phương nào của đáy
sông.

Hào quang màu xanh biếc trên người Tiểu Khai sáng lên, trong phút

chốc đã chiếu bốn phía sáng rực, hắn nhìn chung quanh, nhịn không được “
Di” một tiếng: “ Kỳ quái, nơi này sao không nhìn thấy một con thủy quái
nào?”

Vũ Ca tiểu thư kinh hồn ngẩng đầu lên, chợt nhớ tới tư thế giờ phút này,

nhất thời thần tình đỏ bừng, một tay đẩy Tiểu Khai ra, mắng: “ Đại sắc lang
đê tiện vô sỉ, ngươi còn muốn đem người ta ôm tới khi nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.