VÒNG TAY YÊU TINH - Trang 204

may quằn quại trên sàn tàu vì nghẹt thở.

Tôi chịu đựng cái nhìn soi mói ấy của Y. Tôi nhíu đôi lông mày lại như khó
chịu vì không hiểu tại sao tôi lại bị Y nhìn như thế. Tôi không biết Y đã tìm
thấy gì qua nét mặt tôi. Y nghĩ gì về tôi sau khi Y nhìn tôi kỹ như thế, đột
nhiên, tôi cảm thấy sự chú ý của Y nhẹ bớt đi và Y nói, giọng ngọt ngào:

- Ồ Huy Giang..anh nghĩ lầm rồi đó. Chúng ta không cần giết bọn thủy thủ.
Những trái bom hơi tôi vừa nói tới đó không phải là bom hơi độc, chúng
chỉ tiết ra một chất hơi làm cho người nào hít phải nó lăn ra ngủ say và chỉ
tỉnh lại khi nào chất hơi đã tan hết trong không khí. Công hiệu của nó cấp
thời, vừa hít phải là người ta lăn ra ngủ ngay. Chỉ năm giây sau khi bom nổ
là bọn thủy thủ trong phòng máy tầu Phượng Hoàng đã ngủ say như chết.
Sáu tiếng đồng hồ sau, chúng sẽ tỉnh lại nhẹ nhàng, khoan khoái vì được
ngủ một giấc quá ngon nữa là khác.

Y cười nhẹ:

- Chúng tôi không đến nổi khát máu quá đâu, anh yên chí..

Một cái gì đó bảo tôi nên dấu sự nhẹ nhõm, dễ chịu của tôi đi như tôi đã
dấu sự khó chịu, lo âu vừa rối.

Và tôi lãnh đạm nói:

- Chúng ta hãy còn đối phó với bọn sĩ quan và thủy thủ ở những nơi khác
trên tầu? Sẽ có những chuyện gì xẩy đến với họ? Thưa ông..Cứ theo những
lời ông vừa nói thì cho tới lúc nầy, trong vụ này tôi chỉ là kẻ bàng quang,
đứng ngoài nhìn vào, một tên tống thư văn đi đến một nơi nào đó để được
người ta trao cho một món đồ cầm về cho chủ. Vai trò thống khoái của tôi ở
chỗ nào? Tôi chưa thấy...?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.