mắt lão sáng lên ý thèm muốn. Qua ánh lửa tham của đôi mắt ấy, tôi đọc
thấy tâm trạng của Hải Tùng : lão đang muốn đặt chân lên đài may rủi.
Sau một tiếng thở dài não nuột, đôi vai Hải Tùng trầm xuống, lão bước qua
cửa trước, tôi theo chân lão. Chúng tôi đi vào một hành lang bằng đá sáng
mờ và khung cửa tự động liền lại sau lưng tôi. Hành lang này có nóc uốn
tròn như một đường hầm và không thấy có khung cửa nào cả. Ði chừng ba
mươi thước, Hải Tùng dừng lại để đặt tay vào vách. Một khung mở ra dưới
tay lão. Chúng tôi bước vào một thang máy. Khi thang ngừng lại, cửa thang
mở vào phòng được dành riêng cho tôi.
Bộ quần áo ngủ được để sẵn trên giường cho tôi, đôi dép dùng để đi trong
phòng giống hệt đôi dép tôi vẫn đi trong phòng riêng của tôi ở hội quán
Thám Hiểm. Có một điều tôi phải nhìn nhận là ở đây Ma Vương đón tiếp
tôi thật long trọng. Tôi không thiếu qua một thức cần dùng nào. Hiệu thuốc
lá tôi quen hút được để sẵn trên bàn, bên những chai rượu mạnh, trái cây
tươi. Ðặc biệt là cái ví da thật của tôi, cái ví đã bị Hải Tùng đoạt mất, giờ
đây để ở trên bàn. Hành động trả ví này cho tôi hiểu ngầm rằng nếu ngày
mai tôi không trả lời không đáp ứng đề nghị của Ma Vương , tôi sẽ được trả
về thành phố ngay, không một khó dễ.
Tôi cầm ví lên, mở coi. Giấy tờ căn cước và số tiền của tôi còn đầy đủ bên
trong. Không bình phẩm gì về việc này, tôi rót rượu ra ly, mời Hải Tùng
cùng uống.
Lão giơ cao ly rượu và nói:
- Uống cho những bước chân vàng may mắn quí báu trên cõi đời này. Tôi
hy vọng anh sẽ có nhiều may mắn để được chân lên chúng.
- Tôi cũng thành thật chúc ông có ngày may mắn được đặt chân lên được cả
bốn bước chân vàng quý báu nhất đời đó.
Tôi đáp lại như thế và thấy nét mặt lão răn rúm lại như lão đang bị đau đớn,
lão đặt ngay ly rượu xuống bàn:
- Lời chúc vừa rồi là để cho anh chứ không phải cho tôi...
Lão ngơ ngẩn xuất thần một lúc rồi lại nhấc ly lên, uống cạn. Lão đi ra khỏi
phòng. Tới cửa, lão ngừng lại: