VỤ BÍ ẨN SỰ TRÙNG LẶP TAI HỌA - Trang 7

mật, vẫn có thể có kẻ tình cờ phát hiện ra.

Hannibal và Bob liếc nhìn quanh văn phòng nhỏ, đồng thời lắng lai nghe.
Phải chăng Peter đã nghe thấy tiếng động khả nghi?
- Có gì vậy, hả Peter? Bob thì thầm.
Peter trừng mắt nhìn hai bạn.
- Mình bị mất cắp khúc bánh mì kẹp thịt! Peter thông báo.
Bob há miệng chưng hửng.
- Cái gì? Vì một miếng bánh mì kẹp thịt mà cậu…?
- Có kẻ lấy cắp bánh mì của cậu hả? Hannibal hỏi lại như không tin.
Thám tử phó phá lên cười.
- Mình đùa thôi, Peter giải thích. Nhưng khi đang đói bụng, thì bánh mì kẹp
thịt quan trọng lắm đó.
- Cậu đùa không hay tí nào - Hannibal nghiêm khắc đáp. Không có gì nguy
hiểm bằng báo động giả. Cậu có biết chuyện thằng bé cứ kêu "chó sói!" khi
không có gì không. Khi nó thật sự bị chó sói, thì không ai đến cứu nó. Loại
trò đùa thế này…
Thám tử trưởng hay có khuynh hướng lên giọng dạy đời khi nói chuyện.
Đôi khi các bạn phải chỉnh Hannibal lại.
- Nói gì thì nói, nhưng không thấy khúc bánh mì của mình đâu. Peter ngắt
lời. Mình dám chắc cậu đã không cưỡng lại nỗi cám dỗ khi ở một mình
trong xưởng, trong khi Bob và mình đang ở ngoài. Mình dám cá chính cậu
đã ngốn mất khúc bánh mì của mình.
Hannibal đỏ mặt.
- Làm gì có! Hannibal phẫn nộ la lên.
Do hơi tròn trịa, Hannibal không chịu nổi khi bị nghi ngờ ăn nhiều quá.
- Nếu không phải cậu, thì là kẻ khác, Peter nói.
- Hay cậu bỏ quên trong xưởng, Bob gợi ý.
- Dù nó có ở đâu đi nữa, thì cứ để nó chờ ở đó - Hannibal tự tin tuyên bố.
Ta chưa quyết định ngày mai sẽ đi chơi đâu. Sắp tựu trường rồi, ta không
còn nhiều thời gian để tìm một sinh hoạt nào đó vui vui đâu. Mà do không
thấy ai cần đến dịch vụ của thám tử và do ta đã làm việc suốt mùa hè ở kho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.