VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 202

Chị gật đầu.
- Con bé khá mệt mỏi. Tôi nghĩ hôm nay thì bác sĩ không thể vẽ tranh với
nó được rồi.
- Tôi cũng nghĩ vậy.
- Tệ quá. Thế là ông lại không có thời gian để hành sự rồi.
- Thế con bé chịu đựng việc điều trị ra sao?
- Thực ra, con bé đã quá mệt mỏi - nên nó im lặng.
Chị nhìn trở lại giường và quay đi rất nhanh. Dùng hai tay chống xuống
ghế, chị đẩy mạnh để đứng lên.
Hai mắt chúng tôi lại bắt gặp nhau. Chị ta ngáp ngủ và nói:
- Ôi, cho tôi xin lỗi nhé.
- Vậy có gì cần tôi giúp đỡ nữa không?
- Cảm ơn bác sĩ. Hiện tôi chưa nghĩ ra điều gì cả.
Chị nhắm mắt lại.
Tôi nói:
- Tôi sẽ để chị nghỉ ngơi.
Nói rồi tôi bước ra cửa.
- Này bác sĩ Delaware.
- Có chuyện gì thế.
- Việc tới nhà chơi với con Cassie mà chúng ta đã bàn hôm trước ấy. Khi
chúng tôi rời khỏi nơi này rồi, ông vẫn muốn tới thăm chúng tôi chứ?
- Tất nhiên rồi.
- Thế thì hay quá.
Có điều gì trong giọng nói của chị ta khiến tôi phải dừng lại chờ đợi.
Nhưng rồi không thấy gì hơn ngoài việc chị ta ngoảnh mặt đi. Khi chị bắt
đầu lấy tay vân vê bím tóc, tôi liền ra đi.
Không thấy Vicki Bottomley ở đâu. Người y tá trực là một người lạ mặt.
Sau khi hoàn thành xong ghi chép của mình, tôi đọc lại những ghi chép của
Stephanie, của bác sĩ thần kinh, và của bác sĩ nội tiết - một người có tên là
Alan Macauley với nét chữ to và khoẻ khoắn.
Bác sĩ thần kinh không phát hiện ra điều bất thường nào sau hai lần chụp
não con bé nên ông ta đã giới thiệu Macauley. Ông bác sĩ nội tiết này cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.