VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 204

Lúc đứng đó đợi tôi, trông ông ta có vẻ to lớn hơm hôm trước, vai hơi
thuôn, rộng, cánh tay khoẻ mạnh. Ông mặc chiếc áo cổ lọ màu trắng, quần
jeans có ly và đôi ủng cao tới tận đầu gối kiểu miền Tây. Một tay ông cầm
ống nghe còn tay kia thì làm động tác của chiếc máy bay trong khi nói
chuyện với một chàng trai khoảng chừng mười bảy tuổi.
15 phút trước khi khoa Đái đường làm việc theo như kế hoạch, phòng chờ
của khoa Nội tiết đã chật ních người. Trên bốn bức tường treo đầy các tấm
áp phích về dinh dưỡng. Trên bàn xếp rất nhiều sách và tạp chí đã rách
dành cho thiếu nhi cùng với sách hướng dẫn và những gói kẹo.
Macauley vỗ vào lưng chàng trai và tôi nghe thấy tiếng ông ta nói:
- Cậu cừ lắm - cứ thế nhé. Tôi biết nếu mà cứ để thế làm thì sẽ sướng
nhưng mà dùng Mommy thì còn sướng hơn ấy chứ. Vì vậy bỏ quách nó đi
cho sướng.
- Đúng đấy - Cậu con trai nói. Cậu ta có cái cằm và mũi to. Tai cũng to,
mỗi bên đeo ba cái vòng màu vàng. Cậu ta cao phải tới một mét 8 nhưng
đứng với Macauley thì vẫn có vẻ là thấp. Da cậu ta nhờn dầu và trên má
đầy mụn trứng cá. Mái tóc thì được cắt theo kiểu trào lưu mới, đầy những
góc cạnh chẳng khác gì quần của một nhà kiến trúc sau giấc mơ tiên - Vui
vẻ nhé - Cậu ta lầm bầm.
- Chúc cậu cũng thật vui vẻ, chàng trai - Macauley nói - Nhưng nhớ là
đừng có dùng đường đấy.
- Chết tiệt - Cậu ta nói.
- Được rồi, Kev. Cậu có thể làm gì tuỳ ý miễn là phải sử dụng bao nghe
chưa.
Cậu thanh niên cười toét miệng.
Macauley lại vỗ vào lưng cậu ta và nói:
- Được rồi, đồ quỷ, hãy biến khỏi nơi đây đi. Tôi còn có bệnh nhân đang
chờ đây này.
- Được rồi - Cậu ta lôi ra bao thuốc, nhét một điếu vào mồm nhưng không
châm lửa.
Macauley nói:
- Này, chàng gà tây, phổi của cậu đang làm người khác nhức đầu đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.