đã đọc ghi chép của ông trong y bạ, hỏi mọi người về ông và biết ông là
người tốt. Vì vậy, tôi mới giới thiệu ông.
- Ông bảo rằng vụ này đáng ngờ - Tôi hỏi - Phải chăng như là vụ có liên
quan đến bệnh Munchausen thế thân?
- Ông muốn gọi nó là gì thì tuỳ - tôi là người chuyên nghiên cứu về nội tiết,
không phải là bác sĩ tâm thần. Nhưng rõ ràng trong hệ trao đổi chất của con
bé không hề có vấn đề gì cả. Điều này tôi có thể khẳng định với ông.
- Ông có chắc chắn là thế không?
- Nói thật, đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp phải ca như thế này - Tôi
đã từng tham gia vào ca bệnh này từ mấy tháng trước khi con bé đi ngoài ra
máu. Chẳng có ai ngoài bà mẹ nhìn thấy phân có máu của nó cả, còn những
vết máu trên tã của nó thì đâu đáng để tôi lưu tâm. Ngoài ra, tôi luôn cẩn
thận đặc biệt trong nghề nghiệp. Tất cả các thí nghiệm nội tiết đều được
làm bài bản.
- Nhưng lần co giật này thì có người khác nhìn thấy.
- Tôi biết - Ông ta đáp vẻ thiếu kiên nhẫn - Cô y tá và người trực phòng. Và
lượng đường huyết thấp chính là lời giải thích cho cơn co giật. Nhưng điều
không giải thích được là tại sao lại có hiện tượng hạ đường huyết. Con bé
không hề có bất thường nào về gen hay trao đổi chất, không có rối loạn về
tích trữ đường, tuyến tụy hoạt động hoàn toàn bình thường. Vào thời điểm
nào, tôi không còn phải biết nói gì nữa ngoài việc viết nên những báo cáo
thí nghiệm như thời còn ở trong trường đại học. Chúng ta đang có một đứa
bé hai tuổi được xét nghiệm nhiều nhất tại bán cầu Tây. Có muốn đưa cho
nó vào sách Guinness không?
- Thế liệu có khả năng đó là căn bệnh lạ, biến thể hiếm thấy của một căn
bệnh đã biết?
Ông ta nhìn tôi, chuyển chiếc búa từ tay nọ sang tay kia.
- Mọi thứ đều có thể xảy ra.
- Nhưng ông không nghĩ như vậy đúng không?
- Điều tôi không bao giờ nghĩ sẽ xảy ra là các tuyến nội tiết của con bé có
gì đó trục trặc. Đây là đứa bé hoàn toàn khỏe mạnh, nó bị hạ đường huyết
ắt là có nguyên nhân khác.