VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 212

- Có lẽ chúng ta nên hỏi ý kiến bà mẹ đó về trường hợp của Cassie.
Ông cười. Bệnh nhân tiếp tục xếp hàng đi vào mặc dù đã không còn đủ chỗ
cho họ nữa. Một số người chào ông ta, ông ta đáp lại bằng những cái nháy
mắt.
- Cảm ơn ông vì đã dành thời gian cho tôi.
Ông đáp:
- Rất tiếc là chúng ta không có được cơ hội để làm việc cùng nhau.
- Vậy tôi chúc ông gặp được nhiều may mắn ở Colorado.
- Vâng - Ông đáp - Thế ông có thích trượt tuyết không?
- Không.
- Tôi cũng thế... - Ông ta nhìn trở lại phòng đợi và lắc đầu - Thật là một nơi
tồi tệ... Ban đầu, tôi định sẽ là bác sĩ phẫu thuật, nhưng vào năm học thứ
hai, tôi mắc chứng đái đường. Biểu hiện thì không có gì nhiều, chỉ thấy sút
đi vài kilogam. Tôi không nghĩ mình bị bệnh này vì quá trình ăn uống tôi
giữ gìn cẩn thận. Rồi khi tới phòng thí nghiệm giải phẫu xét nghiệm, tôi đã
suy sụp khi nghe tin dữ. Lúc đó là trước Giáng sinh. Khi về nhà, gia đình
tôi đã cho tôi chén thịt nướng mật ong, không ai đả động gì tới chuyện của
tôi. Tôi cũng xông vào chén, quên hết sự đời. Rồi cuối cùng tôi nghĩ đã tới
lúc phải quên chuyện làm bác sĩ phẫu thuật và nghĩ tới mọi người. Đó là lý
do tại sao nơi này lại quyến rũ tôi - được làm việc với lũ trẻ và gia đình
chúng. Nhưng khi đến đây, tất cả những ước mơ của tôi đã tan thành mây
khói. Đúng là có những tai tiếng ở nơi này thật. Đến cả người đàn bà lang
thang ấy mà còn biết được điều đó ngay khi bước chân vào đây. Với ông thì
có vẻ là điên rồ nhưng cô ta quả thật đã nói rất thật những gì tôi nghĩ bấy
lâu nay. Đúng là Colorado sẽ rất buồn - nào là hắt hơi, xổ mũi suốt ngày, và
ở đây tôi chưa làm đủ thời gian để được nhận lương hưu nên về tài chính
thì hai năm làm việc đó coi như bỏ đi. Tuy vậy, chí ít thì tôi cũng không
còn phải đậu trên hàng rào để làm tư vấn cho những con gà trống khác. Cúc
cu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.