VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 223

cho dù nó không có nhiều công dụng lắm. Khi lái chiếc xe khác, thỉnh
thoảng em có cảm giác bố đang nhìn qua vai em, quắc mắt và kể câu
chuyện Iwo Jima.
Nàng vào xe, để cái túi xách lên chiếc ghế của khách và thò mặt ra cửa sổ
để hôn tôi.
- Tuyệt - Nàng nói - Hãy sớm làm lại việc ấy nhé, anh yêu. Nhắc lại xem
tên anh là gì? Flix phải không? Hay Ajax?
- Mr.Clean.
- Thật ra là thế nào - Nàng nói, cười vang và lái chiếc xe đi.

Tôi nhắn tin cho Stephanie, và nhân viên tổng đài đáp rằng bác sĩ Eves sẽ
gọi lại. Tôi chờ máy, lôi ra cuốn Thomas Guide (Thomas hướng dẫn), và
xác định địa chỉ của Dawn Herbert trên phố Lindblade. Tôi vừa mới xác
định xong địa chỉ thì điện thoại reo.
- Steph đấy hả?
- Không, Milo đây. Tôi có cắt ngang gì không đấy?
- Chỉ là tôi đang đợi một cuộc gọi lại từ bệnh viện thôi.
-Và tất nhiên anh không có được cuộc gọi mong đợi rồi.
- Tất nhiên là thế.
Milo khịt mũi một tiếng dài như tiếng khịt của ngựa, lại bị loa của của điện
thoại khuếch đại thành ra nghe như tiếng sấm.
- Thế anh đã thay cái đèn dầu bằng chiếc đèn điện của Edison chưa?
- Nếu Chúa đã muốn con người có điện, thì ngài sẽ đưa cho chúng ta những
bình ắc quy.
Anh cười hô hố:
- Tôi đang ở Trung tâm. Gọi cho tôi ngay khi anh kết thúc cuộc gọi với
Steph.
Anh ta gác máy. Tôi đợi thêm mười phút nữa thì Stephanie mới gọi tới.
- Chào Alex - Cô hỏi - Có việc gì thế?
- Tôi đang hỏi cô câu ấy đây.
- Có gì to tát đâu. Tôi gặp cô bé cách đây khoảng một giờ - Nó đang cảm
thấy khá hơn rồi - tỉnh táo, cảnh giác và thét lên khi thấy tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.