VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 399

Anh ta nhìn tôi trân trối, đứng dậy và đi quanh phòng. Tóc trên đầu anh ta
dựng lên.
Tôi tiếp tục tấn công:
- Bốn năm rưỡi, anh đã bỏ lỡ nhiều cơ hội tóm lão ta.
Huenengarth không trả lời, cổ anh ta phình ra.
- Sự dính líu của Stephanie trong chuyện này là gì ngoài tình yêu?
Anh ta quay lại, không còn vẻ bực tức mà thay vào đó là thái độ lúng túng:
- Sao ông không hỏi cô ta?

Cô ta ngồi trong chiếc xe đỗ ngay đường ra của tôi và khuất tầm nhìn từ
hàng hiên. Một vệt sáng nhỏ le lói chiếu vào trong xe như con đom đóm.
Đó là ánh sáng từ chiếc đèn nhỏ xíu như chiếc bút trong xe.
Stephanie ngồi ở ghế phía trước dành cho khách, tranh thủ chút ánh sáng le
lói đó để đọc sách. Cửa sổ xe mở. Cô ta mặc áo cổ cồn vàng bắt ánh sáng
và có xịt nước hoa.
- Xin lỗi - Tôi nói.
Cô ta nhìn lên, gấp cuốn sách lại và mở cửa xe. Ánh đèn le lói tắt ngấm và
cô ta bật chiếc đèn nội thất trong xe. Tôi nhận ra váy của cô ta ngắn hơn
thường lệ. Tôi thầm nghĩ: Có thể là một ngày nặng nhọc đây. Chiếc máy
nhắn tin của cô ngay trên chỗ đồng hồ xe.
Cô ta ngồi sang ghế tài xế, nhường chiếc ghế hành khách cho tôi.
Chiếc xe lại tối om và cô ta nói khẽ:
- Xin lỗi đã không nói gì với anh nhưng anh ta cần sự bí mật.
- Cô gọi anh ta là gì? Pres hay Wally?
- Bill.
- Như trong cái tên Walter William.
Cô ta ngạc nhiên.
- Đó là biệt hiệu của anh ta. Bạn bè thường gọi anh ta như vậy.
- Anh ta không nói với tôi. Có thể tôi không phải là bạn của anh ta.
Cô ta nhìn qua kính chắn gió phía trước và ôm vô lăng:
- Tôi có thể khiến anh hiểu lầm đôi chút nhưng những gì tôi làm đều có lý
riêng và không đáng để anh quan tâm, đúng vậy không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.