VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 469

Ngừng để thở rồi chị ta lại nói:
- Tôi...
- Gì vậy Cindy?
- Tôi... Đó là... - Cindy lắc đầu. Tóc chị ta bay phất vào mặt tôi.
- Ổn rồi. Hãy nói cho tôi nghe nào.
- Đáng lẽ tôi - Điều đó không có nghĩa gì cả.
- Không gì?
- Cái lúc - Anh ấy... Anh ấy là người thấy Chad. Tôi luôn là người thức dậy
mỗi khi nó khóc hay bị ốm. Tôi là mẹ - đó là nhiệm vụ của tôi. Anh ta
không bao giờ dậy cả. Nhưng cái đêm đó anh ta đã... Tôi không nghe thấy
gì cả. Tôi không thể hiểu được. Tại sao tôi lại không nghe thấy gì? Tại sao?
Tôi chỉ nghe thấy lúc con khóc. Tôi luôn luôn phải dậy và để yên cho anh
ta ngủ, nhưng lần này lại không. Đáng lẽ tôi phải biết!
Cindy đấm vào ngực tôi, rên lên, cọ đầu vào áo tôi như thể cố xoá bỏ nỗi
đau.
- Đáng lẽ tôi phải nhận ra là có vấn đề khi anh ta đến đón tôi và bảo rằng
Chad không khoẻ. Nó xanh xao! Nó... Tôi bước vào thì nó đang nằm đó,
không cử động. Tất cả... Thật là sai lầm! Anh ta không bao giờ là người
thức dậy khi chúng khóc! Thật là sai lầm - đáng lẽ tôi phải nhận ra từ đầu!
Đáng lẽ..
- Chị không nên tự giày vò - Tôi nói - Không ai có thể biết trước được điều
gì.
- Tôi là mẹ! Tôi phải biết!
Chị ta khóc, rồi đá mạnh vào bờ rào.
Đá tiếp, thậm chí còn mạnh hơn. Và lại bắt đầu đập tay vào vai mình.
Chị ta nói: Ôi lạy Chúa! Và tiếp tục đá.
Bụi cây gỗ đỏ rơi xuống người chị ta.
Chị ta gào thét như muốn nổ tung. Rồi lại đập người vào bờ rào như để ép
mình xuyên qua nó.
Tôi đứng đó thưởng thức hương cam. Định nói gì đó với chị ta nhưng tôi
dừng lại và giữ im lặng.
Khi tôi trở lại xe, Robin đã hoàn thành xong các ô chữ trò chơi và đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.