VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 289

Jonathan Kellerman

Vũ điệu quỷ

Chương 22

Tôi lái xe đi nhưng vẫn phân vân không hiểu ông ta muốn gì và liệu tôi có
cho ông ta thứ ông ta cần chưa. Phải chăng ông ta muốn tôi thấy ông ta là
một người ông quan tâm đến cháu mình?
Ông ta nói: "Chip và Cindy không giấu tôi điều gì cả".
Vậy mà, Chip và Cindy lại không thông báo cho ông ta biết là Cassie đã ra
viện. Tôi nhận ra rằng trong toàn bộ quãng thời gian gặp họ, tôi không hề
nghe thấy họ nhắc đến tên ông ta.
Một người đàn ông què luôn nghĩ đến công việc ngay cả trong mấy phút
ngắn ngủi tôi gặp ông ta.
Ông ta đã không hề bỏ phí một giây tranh luận với tôi và cũng không hề cố
gắng làm thay đổi ý kiến của tôi.
Tôi quyết định kiểm tra lại cuộc hội thoại.
Ngay cả địa điểm gặp gỡ cũng được tính toán trước. Ông ta đã đóng cửa
phòng ăn chính và bây giờ sử dụng nó như gian triển lãm của riêng mình.
Tự lấy đồ uống cho mình mà không hề mời tôi.
Giương ra một chùm chìa khoá để tôi biết ông ta có thể mở bất kỳ cánh cửa
nào của bệnh viện.
Ông ta đã cố tình khơi gợi sự căm phẫn trong tôi đối với ông ta khi bàn tới
lý do xoá bỏ khoa Tâm lý, rồi sau đó lại xoa dịu bằng việc giả vờ đút lót tôi
một cách tế nhị rằng sẽ lập lại khoa Tâm lý mới, coi đây chỉ là một cuộc
nói chuyện bình thường.
Đúng là ông ta đã nói: "Hy vọng là một ngày nào đó chúng ta xây dựng lại
một khoa Tâm lý vững mạnh hơn, tốt hơn. Đưa những người có chuyên
môn hàng đầu đến đó làm việc... Anh có bao giờ nghĩ là sẽ quay trở lại làm
việc không?"
Kh tôi có ý kiến phản đối, ông ta bác bỏ ngay. Nhấn mạnh tôi có cái lý của
mình nhưng rồi lại dùng chính nó để bảo vệ cho ý kiến của ông ta.
Đúng là ông ta vừa đấm vừa xoa rất khéo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.