VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 287

- Thực sự thì không ai biết gì cả - Tôi cũng chép miệng tỏ vẻ chia sẻ với
ông ta.
Ông ta phẩy tay:
- Tôi vẫn không hiểu tại sao anh lại quan tâm đến việc này. Anh đừng có
nghĩ gì nhé, nhưng chắc anh biết tại sao chúng tôi lại xoá bỏ bộ phận tâm lý
trong bệnh viện này. Nhưng thực sự thì những lý do để xoá bỏ nó lại nằm
ngoài chuyện ủng hộ hay không ủng hộ việc điều trị tâm lý. Bản thân tôi rất
ủng hộ việc điều trị tâm lý - mà sa lại không ủng hộ chứ? Vẫn còn có nhiều
người cần đến nó. Nhưng sự thực là những chị em làm việc tại khoa Tâm lý
không biết thu xếp vấn đề chi tiêu của bộ phận mình như thế nào cho hợp
lý chứ chưa nói gì tới chuyện có làm tốt được chuyên môn hay không. Theo
các bác sĩ khác thì họ là những người thiếu khả năng làm việc. Còn tôi vẫn
cho rằng họ là những thiên tài nhưng chúng tôi buộc phải chấm dứt hoạt
động của trung tâm điều trị tâm lý đó.
Ông ta đảo mắt và nói tiếp:
- Không có vấn đề gì cả. Hy vọng là ngày nào đó chúng tôi lại có thể lập ra
một khoa Tâm lý khác tốt và vững mạnh hơn, đưa vào đó những bác sĩ đầu
ngành. Anh cũng từng là bác sĩ phải không? - Ông ta quay sang hỏi tôi.
- Nhiều năm trước rồi.
- Thế anh có bao giờ nghĩ là mình sẽ trở lại nghề xưa không?
Tôi lắc đầu.
- Tại sao anh lại bỏ nghề?
- Có rất nhiều lý do.
- Sự tự do, thích làm ông chủ của chính mình?
- Đó chỉ là một phần lý do.
- Vậy thì nếu quay trở lại anh sẽ khách quan mà hiểu được ý tôi muốn nói
gì về tính hiệu quả, tính thực tế. Nói chung, tôi cho là bác sĩ làm việc cho
khu vực tư nhân hiểu rõ hơn bởi vì làm một công việc gì đó thì luôn luôn
phải mang lại lợi nhuận. Nhưng không sao. Quay trở lại chủ đề tại sao anh
lại quan tâm đến cô cháu gái của tôi. Chắc là phải có lý do chứ?
- Tôi thực sự không thể nói chi tiết được.
- Giời ạ. Tại sao không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.