VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 373

Jonathan Kellerman

Vũ điệu quỷ

Chương 29

Nhân viên tiếp tân của khoa Nhi tổng hợp nói:
- Bác sĩ Eves vừa ra ngoài, để tôi nhắn cho bà ấy.
Tôi chờ một lát, nhìn đường phố người xe qua lại. Được một lúc thì nhân
viên tiếp tân gọi lại và nói:
- Bà ấy không trả lời, thưa bác sĩ. Ông có muốn để lại lời nhắn gì không?
- Cô có biết khi nào bà ấy về không?
- Lúc năm giờ bà ấy có cuộc họp, tôi nghĩ ông có thể gặp bà ấy trước lúc
đó.
Còn hai tiếng nữa mới đến năm giờ, tôi quyết định đi lòng vòng xuống
đường phố Topanga trong khi đầu óc vẫn suy nghĩ vẩn vơ.

Khoảng bốn giờ tôi gọi lại bệnh viện. Cảm giác hồi hộp của mấy tuần trước
đã không còn mà thay vào đó là sự bực tức vì đã mất gần hai giờ đồng hồ
lái xe lòng vòng.
Không có ai trả lời, tôi lại gọi lần nữa vẫn chỉ gặp cô nhân viên tiếp tân với
giọng nói có chút gì đó khó chịu.
Tôi đi thẳng đến khoa Nhi tổng hợp và vào dãy phòng khám. Cửa p hòng
của Stephanie vẫn đóng. Tôi viết lời nhắn cô ta gọi lại cho tôi và đang định
kẹp vào khe cửa thì một giọng nói từ sau vọng lại:
- Anh cần gì vậy?
Tôi quay lại. Một bà bác sĩ già khoảng gần bảy mươi tuổi mặc chiếc áo
choàng trắng nhất mà tôi từng thấy từ trước đến nay. Mặt bà ta đã có những
nếp nhăn hằn sâu. Tư thế của bà ta rất nghiêm.
Bà ta nhìn chiếc phù hiệu trên ve áo của tôi và nói:
- Ồ, xin lỗi bác sĩ - Giọng của bà ta pha giữa vùng Marlence Dietrich và
London. Mắt bà ta hơi nhỏ, màu xanh và rất nhanh nhẹn. Một chiếc bút mạ
vàng gài trên túi áo ngực của bà ta, trên cổ là sợi dây chuyền vàng hơi
mảnh, mặt dây có gắn ngọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.