VŨ HỘI HOÁ TRANG - Trang 19

hơn là quan trọng, làm như một việc gì kinh khủng sẽ xảy ra nếu tôi không
có mặt ở đấy.
- Ở đâu?
Câu hỏi của người thanh tra cánh sát có vẻ thản nhiên, gần như dửng dưng
với dụng ý nạy ra thêm một mảng nhỏ trong ký ức của nàng. Nhưng không
có kết quả!
- Tôi không biết - Lần này giọng nàng tắc nghẹn vì thất vọng và ráng sức
quá nhiều để nhớ, đầu nàng căng nhức bưng bưng.
Nàng bỗng không còn sức để chịu đựng được cả hai. Nàng nằm xẹp xuống
gối và nhắm nghiền mắt lại, giận sự trống rỗng trong đầu óc vô cùng.
- Tôi đã làm cô quá mệt mỏi với những câu hỏi, tôi xin lỗi – Viên thanh tra
nói với vẻ hối tiếc – Cô hãy nằm nghỉ tôi sẽ trở lại vào ngày mai.
Nói xong ông ta ra về, và nàng ở lại một mình. Một mình với sự trống rỗng
trong ký ức mà nàng bất lực không bổ sung được. Nàng quay đầu qua một
bên nhìn ra cửa sổ và bầu trời xanh ngắt, ở đó bãi biển này có tên là Cote
d’Azur. Phải chi nàng có thể làm được việc gì, có nơi nào để đến. Nhưng
với một người bị mất trí nhớ thì biết đâu mà tìm?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.