VŨ HỘI HOÁ TRANG - Trang 217

Janet Dailey

Vũ Hội Hoá Trang
Dịch giả: Văn Hoà

Chương 21

Khu bảo tàng ở quảng trường Jackson không phải là chỗ ấy. Ít nhất khi
nàng đến đấy, nó không có dấu hiệu gì chứng tỏ cho nàng biết là chỗ ấy.
Remy đứng ở cạnh một bàn giấy trong văn phòng không mở cho công
chúng, và lơ đễnh cuốn sợi dây điện thoại quanh ngón tay trỏ của nàng.
Tiếng Gabe vang lên ở đâu đấy:
- Nếu em gọi anh để báo tin em mệt quá không đi đến viện bảo tàng chiều
nay được, thì anh không ngạc nhiên, vì biết rằng sáng nay em đã dậy sớm
như thế nào.
- Sự thật là em gọi từ viện bảo tàng.
- Em ở đấy à? – Nàng có thể nghe giọng nói đầy ngạc nhiên của anh nàng –
Anh tưởng em đến văn phòng anh đúng 10 rưỡi để chúng ta cùng đi chứ!
- Phải, em đã định làm vậy. Nhưng em ngồi nhà sốt ruột quá, nên ra đi sớm
và đến đây xem một mình.
Sau cả buổi sáng thơ thẩn trong nhà, nàng gần như muốn điên lên vì không
có việc gì làm. Rồi vào khoảng giữa trưa, anh nàng gọi điện thoại về nhà
cho nàng hay đã thuyết phục được cha nàng bỏ ý định gởi nàng vào dưỡng
đường ở ngoại ô Houston. Remy tỏ ý muốn đi xem viện bảo tàng trong
buổi chiều và Gabe đã đòi đi với nàng. Nàng đã đồng ý lúc đó. Nhưng sau,
nàng có ý nghĩ muốn đi một mình hơn. Khỏi phải nói chuyện với ai, để sẵn
sàng tiếp nhận những cảm tưởng nào, những ký ức nào về sự rắc rối.
- Vậy thì em đã xem hết rồi còn gì.
- Phải – Nàng không che giấu được giọng nói rầu rĩ.
- Em có vẻ… chán nản. Em không nhớ được gì cả sao?
- Không – Nàng thở dài.
Nàng không thấy cái gì quen thuộc cả, những kiểu trưng bày, những mục
triển lãm, những nhân viên làm việc ở đây, không nhớ một cái gì cả. Nàng
lơ đễnh nhìn vào dãy máy theo dõi vô tuyến truyền hình, là một phần của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.