VŨNG LẦY - Trang 108

Carter Brown

VŨNG LẦY

Dịch giả:Lê Thành

Chương kết

Khi hành lý đã được đưa lên xe và tiền khách sạn cũng đã thanh toán xong,
tôi quyết định thăm Harry Hầu Nhân lần cuối trước khi ra đi.
Ngay khi vừa đặt chân lên bậc thềm bằng gỗ mục nát và gõ vào cánh cửa,
tôi nhận thấy căn nhà lần này sao êm ắm lạ thường.
Xa xăm, văng vẳng từ sau cửa là tiếng lảnh lót của một bản giao hưởng của
Beethoven.
Sao lạ thế nhỉ? Harry đâu có thói quen nghe nhạc dịu dàng đến thế? Harry
đâu thích làm tình tập thể trên nền nhạc Beethoven.
Cửa mở ra và Harry mỉm cười trong căn phòng tối om:
- Chào luật sư Randall Roberts.
Hắn vẫn trần trùng trục, nghĩa là sự thể chưa có gì thay đổi lắm.
Tôi nói:
- Tôi đến đây để cám ơn cậu trước khi tôi đi San Francicsco.
- Có đáng gì đâu để luật sư cảm ơn chứ. – Harry vui vẽ nói. Tôi rất buồn
trước sự việc đã xảy đến cho J. C. Tôi không phải là kẻ điểm chỉ nhưng
trước những sự việc xảy ra, tôi không thể ngồi khoanh tay.
Tôi mỉm cười:
- Cậu đã hành động rất đúng. Tiện đây, tôi cũng muốn chào từ biệt Jam
Jam, cám ơn những tình cảm mà cô ấy đã dành cho tôi…
- Ừa… cô ấy không có đây.
Harru mỉm cười, đưa đưa tay gãi gãi hàm râu. Tôi nhận thấy y không mời
tôi vào nhà.
Tôi nói:
- Nàng đã dứt khoát ra đi rồi ư? Dẫu sao, không phải lỗi của tôi chứ?
- Ồ, không!- Harry ngạc nhiên thốt lên.
Khi tôi chực tìm hiểu rõ hơn về sự việc thì có một cái bóng khác đang từ
bóng tối tiến ra. Cái bóng thon gọn, tròn trịa và trắng như bạch ngọc – đó là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.