VÙNG MẮT BÃO - Trang 120

Vừa men theo bờ giếng bị nước vỗ hõm sâu vào bờ như hàm ếch, Chắt con
lom khom ngó lên. Trời chưa sáng hẳn, đám lính trong đồn chưa thể đi càn
sớm vào lúc này. Đang suy tính, cô sững lại. Tiếng đại bác vẫn bắn oàng
oàng nhưng trên đường thôn, lối ngõ vào nhà cô đã nghễu nghện từng tốp
lính đi càn. Không thể quay lại con đường cũ, Chắt con đành thụp xuống bờ
giếng chỗ hàm ếch sâu nhất. Đầu cô cúi thấp, hy vọng đám lính Tây không
nhìn xuống dưới hườm, và nếu không may nhìn thấy, chúng cũng nghĩ một
bà già nào đó đang đi đại tiện. Trống ngực Chắt con đập thì thụp. Cô lo cho
mớ tài liệu đang giấu trong người. Tiếng chân đám lính đạp mặt đất trên
đầu cô thùm thụp. Một tốp… Hai tốp… Ba tốp… Rất may, chúng không để
ý đến bờ giếng nên chẳng thấy cô. Chỗ này hàm ếch ăn khá sâu vào bờ, cỏ
dây, cỏ chỉ lại ngoi dài, phủ bên ngoài như tấm rèm che. Vả lại, không
thằng Tây nào lại điên rồ, cúi đầu nhòm xuống bờ giếng sát bên đồn.
Chúng vẫn chắc chắn không một tên Việt Minh nào dại dột ẩn nấp ở đó.
Chờ cho đám lính khuất dạng, Chắt con ba chân bốn cẳng nhảy vào ngõ.
Vòng người đông lắm. Vòng trong vòng ngoài. Cô chột dạ. Không lẽ thầy u
cô làm sao… Chắt con nhào vào. U cô ôm chầm lấy con gái, nước mắt của
người mẹ già không còn để tràn trên mặt. Chắt chỉ thấy hai giọt nước mắt
của u cô rỉ ra từ đôi mắt đục, quánh lại như keo. Trên chiếc chõng tre, cu
Đôn nằm như đang ngủ. Thầy cô ngồi thẫn thờ bên cạnh. Ai đó kéo cô vào.
Gương mặt thằng Đôn như thiên thần. Nhưng nó không vùng dậy, vòng tay
ôm gang hông cô léo nhéo kể chuyện như mọi khi. Cu Đôn mới năm tuổi,
mẹ nó lại mất rồi nên bén hơi dì như bện. Chính cái tên Chắt con của cô
cũng gợi nó nhớ về người mẹ đã khuất của nó. Mẹ nó là chị gái cô, người
làng vẫn gọi là Chắt nhớn. Thế đấy. Nó là niềm vui, là hy vọng của thầy u
cô. Nó là hiện thân những gì chị gái cô còn để lại trên cõi đời này. Vậy mà
giờ sao nó nằm im lìm thế kia? Chắt con nhào đến. Cô lay nhẹ, cu Đôn vẫn
không động đậy. Người nó vẫn còn hôi hổi nóng. Nhưng không phải nó
đang ngủ. Chắt biết. Chân cô khuỵu xuống. Trên vầng trán xanh mảnh, bao
một lớp lông tơ mịn màng, phơi một lỗ thủng sâu hoắm. Không một vết
máu. Viên đạn đi qua vầng trán, găm lại trong đầu cháu cô. Đôn ơi. Tim
Chắt dồn lên. Nỗi uất ức căm hờn chất chất bao ngày với quân xâm lược

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.