VÙNG MẮT BÃO - Trang 172

cầu vinh, làm chó săn khét tiếng cho quan thầy. Không may gặp những tên
ấy, đừng hy vọng mở miệng, nói gì đến địch vận để chúng nhận ra đường
đi, nước bước, quay súng về với nhân dân. Không thẻ căn cước trong tay,
tốt nhất là tìm một căn hầm bí mật, tránh tạm xuống đó, chờ địch rút hãy
lên. Đến khu hầm bí mật của ông Tuyển, ngay trước vườn nhà cô, Khứu
thấy ông Tuyển đội nắp hầm nhô lên, miệng thở phì phì:
- Ngạt quá, ngạt không thở được. Tao chạy vào trong dân đây. Nói rồi, ông
phóng nhanh vào ngôi nhà đối diện.
Ông Tuyển vừa kíp vào ngôi nhà, tiếng quân địch đã léo nhéo vọng lại.
Nhìn quanh, không thể chạy về nhà lúc này. Thấp thoáng, thấy ông Giống
đang đi lại, Khứu vội vàng:
- Ông Giống ơi! Nguỵ trang nắp hầm giúp tôi tí nhá.
Cô nhảy xuống hầm. Ông Giống đậy nắp hầm lại, nguỵ trang trên mặt rồi
bước đi. Khứu không ngờ căn hầm lại ngạt khí đến thế. Không khí trong
hầm cạn dần. Cô ngồi một lúc không sao thở được nữa. Sức nguột dần,
cũng chẳng đẩy được nắp hầm mà lao lên như ông Tuyển lúc trước. Khứu
lả dần đi.
Địch rút! Mọi người bắt đầu mở nắp hầm cho những người hoạt động bí
mật. Ông Giống chợt nhớ đến Khứu. Nắp hầm bật mở. Khứu ngồi lả người,
mặt bắt đầu tím lại. ông Giống kêu ầm ĩ:
- Vợ Lân ngất rồi. Vợ Lân ngạt hầm ngất rồi.
Ông Tuyển lao đến:
- Mả mẹ cái hầm này, ngạt cứ như cái hũ nút. Tao không chịu được đã phải
đội nắp hầm lao lên. Nhưng vợ Lân không chạy được, lại nhảy xuống. Cấp
cứu ngay đi, may ra còn cứu được. Khổ thân. Thằng Lân mà biết chuyện
này là lại sốt vó lên.
Mọi người tập trung cấp cứu. Một lúc lâu sau, Khứu mới tỉnh lại. Đêm ấy,
cô bảo chồng:
- Thật hú vía. Gặp địch thì còn có cơ may thoát chết. Chứ chui hầm mà
không đủ lỗ thông khí thì có ngày chết oan!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.