VÙNG MẮT BÃO - Trang 4

Nguyễn Đình Vinh & Thương Huyền

Vùng mắt bão

CHƯƠNG I

“Chẳng có ai tẻ nhạt ở trên đời

Mỗi số phận chứa một điều cao cả"

Đêm trở gió. Ngôi nhà tranh đã thấp càng như chùng xuống dưới những đợt
gió quét liên hồi. Mái rạ đã oải mục rung lên bần bật. Tiếng cột kèo đòn tay
xoắn vặn vào nhau, rít lên, oằn mình chống đỡ. Tiếng trẻ con giật mình
khóc thét làm bà Thuận bừng tỉnh. Vừa sờ soạng luồn tay xuống lưng con
bé xem lại mảnh lót, bà vừa cất tiếng vỗ về, giọng còn ngái ngủ:
- Ui chao! U thương, u thương...

Vừa ru, bàn tay bà vỗ nhè nhẹ. Một lúc, tiếng trẻ ọ ẹ rồi nín bặt. Vươn tay
quấn lại mớ tóc dài vừa xoà xuống lưng, bà nhẹ nhàng quờ chân xuống đất,
bưng ngọn đèn mỡ phập phù, lần lần soi sang chỗ hai đứa con lớn đang ôm
nhau ngủ. Lạnh như cật nứa cắt da! Nhìn hai đứa con xo người vì lạnh,
quắp chặt vào nhau, bà xuýt xoa. Kéo tấm chăn cũ đắp lại cho con, bà nén
tiếng thở dài.

Trời thật chẳng thương người nghèo. Hết nắng hạn nứt đồng lại mưa thối
đất thối cát. Vừa nắng ong ong như vãi trấu hôm trước, ngoắt cái trở mặt,
làm cua cá chết sạch gió bấc tràn về như bào da cắt thịt. Đến lá rau ngọn cỏ
cũng không sao ngoi lên được, cua cá hiếm hẳn. May mà mấy đứa con bà
đều ngoan. Cuộc sống thiếu đủ thứ, lăn lóc cùng khoai sắn nhưng được cái
khỏe mạnh, chẳng mấy khi đau ốm gì.

Chồng bà - ông Kiến - đi làm công nhân dưới Hải Phòng không mấy khi có
mặt ở nhà. Nghiệp thợ làm thuê cho chủ Pháp, bát cơm đổi hai bát mồ hôi
cũng chẳng dư dật. Lâu lâu ông đem về được vài đồng Đông Dương cho bà
thêm thắt rau mắm nuôi con. Sau lần bị tai nạn lao động gẫy một bên chân,
chẳng còn khoẻ khoắn, ông về quê hẳn. Vốn chữ Quốc ngữ, Pháp ngữ và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.