VÙNG MẮT BÃO - Trang 5

cái bằng Sertifica hạng ưu ông có được lúc này thành cái cần câu cơm giúp
bà nuôi đàn con dại.

Làn gió len qua dại liếp, lách vào khe cửa. Ngọn đèn mỡ chao đi chao lại,
leo lét như ma trơi. Tiếng thở dài cố nén bật ra. Cuộc sống ngày một khó.
Rồi ngày mai, ngày kia, ngày kìa nữa… Bà Thuận chưa biết sự thể sẽ xoay
sở thế nào?
*

Cái làng Bung của bà vốn có tên chữ là Đức Phong trên đất xã Hội Xuyên.
Mảnh đất nằm kẹp giữa đường 17A về Ninh Giang và192 đi Hưng Yên.
Ngôi làng thuần hậu ấy quần tụ rất nhiều dòng họ lớn trong đó có họ
Nguyễn của chồng bà. Nghe đâu cách đây bốn - năm trăm năm, cái thời Lê
- Mạc phân tranh đánh nhau mù trời ở Thanh Hóa, tổ tiên ông đã phải bỏ
quê, tha hương đến nơi này, tới ông cũng đã được mười một, mười hai đời.
Con cháu họ Nguyễn Trọng nhà bà chỉ biết, mảnh đất này đã có thời được
mệnh danh là Cối Xuyên nhất xã lục thôn thuộc huyện Gia Phúc, phủ Lộ
Hồng - cái mảnh đất đã được Cao Biền chép trong sách “Cao Vương địa lý
cảo” là nghèo hèn rồi mới hiển vinh. Hiển vinh đâu bà chưa thấy nhưng
nghèo hèn, khốn khó thì đã ngấm vào đường gân thớ thịt vợ chồng bà bởi
bao tháng ngày vật lộn kiếm miếng cơm manh áo cho con. Lại còn nay sưu
cao thuế nặng, mai phu đài tạp dịch. Phú quý hiển vinh có lẽ phải đến đời
con đời cháu bà mới mở mày mở mặt được chăng?...

* *
*
Lúc ấy, Lân còn nhỏ lắm. Người làng Đại Liêu quá quen với cảnh sáng ra
ông giáo Kiến đi dạy học, bà Thuận đòn gánh kĩu kịt trên vai, ba người con
(hai trai, một gái) của ông bà vô tư nô đùa cùng các anh chị em đằng mẹ.
Lên bảy, lên tám, trẻ con nông thôn lăn lóc như sỏi, cuội. Chúng chẳng cần
biết đến chính trị, đến đảng này, phe khác. Trò chơi quen thuộc vẫn là đánh
khăng, đánh đáo, chơi chắt, chuyền... Lê la cùng đất cát... mê mải cùng bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.