VƯƠNG GIA NGỐC, TỈ TỈ ĐẾN ĐÂY - Trang 189

Mộ Dung Phong mới có một đứa con mà đã cảm thấy rất phiền rồi.

Hắn thật sự không hiểu, hoàng huynh hắn có tận bốn đứa thì thế nào? Hay
là con gái thì sẽ đỡ phiền hơn con trai nhỉ? (Bạn hoàng đế có tận bốn cô
công chúa.)

Năm năm sau

- Mộ Dung Hoằng, mau đứng dậy.-Mộ Dung Phong nghiêm nghị quát.

Hài tử năm tuổi lồm cồm bò từ dưới đất đứng dậy, áo quần có chút xộc

xệch nhếch nhác. Gương mặt non nớt bé nhỏ đã đỏ hồng lên, mồ hôi lấm
tấm trên trán, cái miệng nhỏ xinh hơi chu ra, khóe mắt ươn ướt dường như
đang chịu ủy khuất rất lớn. Mộ Dung Hoằng phủi bụi ở quần áo, hai mắt to
tròn sợ hãi nhìn phụ vương đang trừng mắt với mình.

- Khóc cái gì? Nam nhân Mộ Dung gia không được phép yếu đuối rõ

chưa? Ta dạy con bài quyền này đã là lần thứ hai rồi mà con vẫn không
thuộc là sao? Có phải con lười biếng không chịu luyện tập không?

Mộ Dung Phong nhíu chặt mày nhìn hài tử trước mắt, giọng nói không

nén nổi giận dữ. Sao hắn lại sinh ra đứa con ngốc như vậy chứ? Trước kia,
hắn chỉ cần học một lần là thuộc vậy mà tên nhóc này dạy đến lần thứ hai
vẫn quên.

Mộ Dung Hoằng lo sợ lắc đầu. Không phải là cậu lười tập đâu mà là

bài quyền của phụ vương dạy rất khó, lần nào tập xong xương khớp đều
nhức mỏi như muốn rụng hẳn ra. Mà phụ thân mới dạy có hai ngày thôi à,
cậu đâu phải thần mà thuộc nhanh như thế.

- Ta dạy con lần cuối cùng. Nếu con còn quên ta sẽ cắt cơm của con.

Mộ Dung Hoằng đáng thương gật đầu, chăm chú quan sát và ghi nhớ

thật kĩ từng động tác. Phụ vương là người rất nghiêm khắc nên sẽ không
nói suông đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.