VƯƠNG GIA TA BIẾT SAI RỒI - Trang 866

thường mình, người ta không quan tâm gì mình, mình lại luôn lo lắng cho
hắn làm gì.

“Vâng, có thể tháng sau Nam Tĩnh sẽ xuất binh”, đây là tin tức vừa

nhận được.

Hàn Nguyệt Nguyệt lấy bút viết một phong thư, đưa cho Hắc Ưng,

“Ta biết ngươi có biện pháp truyền tin về, ngươi gửi tờ giấy này cho vương
gia, càng nhanh càng tốt”, nàng viết bằng tiếng Anh, nói cho Mạnh Dịch
Vân biết hoàng hậu hiện giờ là giả, để hắn chú ý đề phòng.

Nàng đã dạy tiếng Anh cho Mạnh Dịch Vân, với đầu óc hồ ly kia, nhìn

thấy chắc chắc sẽ hiểu.

Hắc Ưng không nói gì nữa, cầm tờ giấy đi ra ngoài, TrươngTiểu Tinh

đứng trong sân, thấy Hắc Ưng đi, trong lòng có chút mất mác, vào phòng,
Hàn Nguyệt Nguyệt đang ngồi ngẩn người.

“Tiểu thư, để Hắc Ưng đi sao?” Hàn Nguyệt Nguyệt hình như đang

suy nghĩ chuyện gì, nghe vậy, lấy lại tinh thần, “Hắn có chuyện phải làm”.

Không phải tới đón tiểu thư hồi kinh sao? Sao lại đi rồi, Trương Tiểu

Tinh thầm mắng Hắc Ưng một trận, đúng là đầu gỗ mà, xa xôi tìm đến cũng
không biết nói giùm vương gia vài lời tốt đẹp, cứ nói vương gia thảm một
chút, tiểu thư nhất định sẽ mềm lòng, thế là xong rồi.

Trương Tiểu Tinh than thở một tiếng, xuống bếp nấu cơm. Trời sắp tối

rồi, phải nhanh nấu xong mới được, tay nàng từ nhỏ luyện kiếm, bây giờ
phải cầm vá, không thuận tí nào, nhưng tay nghề của nàng là do chính tiểu
thư dạy, tuy không ngon bằng tiểu thư, vẫn không đến nỗi nào.

Hàn Nguyệt Nguyệt nấu ăn là tùy hứng, lúc nhiệt huyết dâng cao thì

làm một đống lớn, mới háng xóm tới ăn, lúc lười thì để Trương Tiểu Tinh
nấu, chỉ cần ăn được là được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.