"Công công!" Thư Nhã Phù chỉ có thể ngoan ngoãn bước ra từ chỗ góc
tường, nhỏ giọng cung kính nói.
"Ngươi là cung nữ trong cung nào , tại sao lại ở chỗ này?"
"Hồi bẩm công công, nô tỳ là Xuân Lan ở Trữ Tú cung, trước đây có
đánh rơi vài thứ ở chỗ này, nghĩ tới hiện tại không có người nên đến tìm!"
"Vậy thì thật tốt, Xảo nhi trong cung Nguyên Phi nương nương vừa bị
bệnh, Nguyên bên cạnh Phi nương nương hai ngày này không người hầu
hạ, ngươi đi theo đến đây đi, lúc này nương nương muốn đi Vĩnh Thọ cung
hầu hạ hoàng thượng! Ngươi có thể đi theo nương nương đó là phúc khí
của ngươi."
Cô gái đang ngồi trong kiệu chính là Nguyên Phi nương nương trong
miệng của thái giám, xinh đẹp quyến rũ, hoa lệ ung dung, một đôi mắt dùng
cao cao tại thượng, đánh giá tiểu nha hoàn trước mặt, sau đó lại thu hồi ánh
mắt, vuốt ve sợi tóc trên trán.
Nàng chính là muốn tránh vị hoàng đế Cố Trường Phong này, hiện tại tốt
thì tốt rồi, nửa đường chạy đến đây lại bị người giơ lên mang về, hôm nay
nàng ra cửa không có xem Hoàng Lịch, vận khí thật sự hơi đen!
Nguyên Phi nương nương nhìn tiểu nha hoàn trước mắt, nửa ngày cũng
không có trả lời, không cầm được tức giận: "Thế nào, phục vụ Bổn cung
làm khó ngươi, hay là ngươi cảm thấy phục vụ Bổn cung không bằng ở lại
Trữ Tú cung để phục vụ Mộ Dung quý nhân!"
Địa thế còn mạnh hơn người, thời điểm nên cúi đầu liền cúi đầu, lúc này
mà chống lại Nguyên Phi nương nương, không chừng nàng có thể mất
mạng!
Đáy lòng vừa ai thán, trên mặt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, làm bộ quỳ xuống,
chỉ là cũng không có quỳ xuống thật.