Đuôi lông mày cợt nhã, mặt Thư Nhã Phù hả hê vẻ mặt nhìn về phía
Nam Cung Thần.
"Chính nàng vẽ lại suy nghĩ thật lâu mới nhận ra , mất mặt!" Ánh mắt
Nam Cung Thần khinh bỉ quét qua.
"Ai nói, đó chỉ là rất lâu ròi ta mới thấy nó. . . . . . Hắc hắc, bị ngươi đoán
được!"
Mặt Thư Nhã Phù đang hả hê, lị bị cụt hứng, không có chú ý nhiều,
không người phản ứng kịp cư nhiên liền bị người ta chụp vào nói ra , lập
tức chỉ có thể khúc khích cười ha hả.
Tranh này được vẽ cách đâu cũng rất lâu rồi, hơn nữa phong cách bây
giờ của nàng và lúc đõ có chút khác biệt, nàng thật không biết Nam Cung
Thần làm thế nào phát hiện.
Trong bụng Liễu Trì kinh ngạc, không nghĩ tới trong thư phòng Phong
Lão Thái Gia này lại có bưc họa do Thư Nhã Phù vẽ loạn lúc rãnh rồi, hơn
nữa sau khi đổi vị trí của mấy bức họa xong, hắn vẫn không nhìn có bất kỳ
quy luật nào, căn bản là không nhìn ra được có huyền cơ gì trong đó.
Không ngờ mấy bức họa của vương phi vẽ loạn lúc trước còn bị lấy ra
làm chốt mở cơ quan mật đạo!
"Vương Gia thế nào đột nhiên đối với cất giấu gia gia có hứng thú, đối
với mười hai bức họa này mặc dù ta vẽ đã nhiều năm về trước, nhưng cũng
không có nhìn ra đầu mối gì!"
Thư Nhã Phù còn muốn nói chút gì, đột nhiên liền bị một tay Nam Cung
Thần bịt miệng lại, mà đồng thời mấy người bọn họ cũng đã nghe tiếng
bước chân truyền tới, cộng thêm giọng nói của Phong Phiêu Tuyết, sợ rằng
phương hướng của người tới đúng lúc là hướng về phía thư phòng này mà
đến.