Một tay Nam Cung Thần chặn ngang ôm chặt nàng, bên khóe miệng vẫn
mang theo mỉm cười thản nhiên như cũ, cho dù bây giờ là đang dưới loại
tình huống khẩn cấp, cũng không có biến sắc, dùng khinh công nhẹ nhàng
bay lên, còn không quên nhạo báng ban đầu Nhã Phù đào hôn.
Thư Vũ Trạch võ công cũng không tính là tài giỏi, nhưng khinh công
tuyệt cao, cho dù là mấy người Liễu Trì cũng không thể so với được với
cậu, theo sát sau lưng Nam Cung Thần xông ra ngoài, tiếp phía sau là Liễu
Trì cùng Bạch Ưng đồng thời cũng động thân.
Đối với độ cao cũng không tính là quá cao đó, Thư Nhã Phù mà nói, đại
khái chỉ biết đến độ cao đến tầng lầu thứ ba, nếu như nói người nhảy lầu
lên đọ cao, đoán chừng chưa chắc sẽ chết được, không chừng chỉ là bán
thân bất toại, tàn phế mà thôi.
Nhưng độ cao như vậy, đối với mấy người có khinh công tuyệt đỉnh, vậy
thì càng dễ dàng, dưới chân nhẹ một chút mượn lực Nham Thạch, bay
thẳng đến bờ sông.
"Không phải đâu, ai nói bọn hắn chỉ có khoảng năm mươi người, ta nói
bọn chúng có ít nhất cũng 150 người!"
Ngay khi bọn họ di chuyển, mai phục ở giữa núi rừng, cùng với nhân mã
phía trước, bên kia không biết nơi nào nhô ra, quét mắt đảo quanh nhưng
cái đóm đen ngòm kia, không có chuyện gì, Thư Nhã Phù bị Nam Cung
Thần chặn ngang ôm vào trong ngực, đôi tay quàng qua cổ của hắn, cặp
mắt nhìn chằm chằm tình huống ở phía sau, thấy có người đột nhiên nhảy
ra, không ngừng lớn tiếng mắng ra ngoài.
"150 người, một trăm cũng không có kém gì, tình hình là địch nhiều ta ít,
bây giờ chúng ta phải chạy!"
Sắc mặt Bạch Ưng không được tốt, đáy mắt dường như hiện lên tia tức
giận, hiển nhiên đối với việc mình bị người ta hãm hại, bị một vòng người