của Mạc gia kia, hiện tại cũng có thể coi là người trong phủ của Bổn
vương!" Nam Cung Thần miễn cưỡng mở miệng nói.
Trầm mặc —
Im ắng yên tĩnh, sắc mặt của hoàng thượng đã cực kỳ khó coi. Lúc nãy
hoàng hậu đã tạo một đường lui cho Tề vương gia, nhưng đối với cái đường
lui đó. . . . Nam Cung Thần vô cùng khinh thường.
Dĩ nhiên, nếu như Thư Vũ Trạch ở chỗ này, nhất định sẽ phản bác.
Tề vương gia ở đây tùy tùy tiện tiện nói ra một câu, là đã tìm được cho
cậu một nàng dâu nhỏ rồi!
Vậy sao có thể, coi như cậu đồng ý, nhưng mẹ của cậu cũng không thể
nào tùy tùy tiện tiện chấp nhận một người mà mình không biết rõ về người
ta làm con dâu được, chuyện này tuyệt đối không thể nào!
Mà sau khi Tiểu Vũ Trạch biết chuyện này, chỉ có thể quăng cho Vương
Gia một ánh mắt bày tỏ khinh bỉ thật sâu, người này tuyệt đối là vì muốn
ném cậu đi ra ngoài để chiếm đoạt mẹ cậu, cho nên mới tìm nàng dâu cho
cậu sớm như vậy!
Liễu Trì đứng sau lưng Nam Cung Thần, ánh mắt nhìn Nam Cung Chiêu
đang ngồi trên ghế rồng không có chút nào che giấu sự khinh miệt!
Dựa vào ngươi mà muốn đối phó với Vương Gia, thật là không biết tự
lượng sức mình, cứ nghĩ rằng kết thân với nhà họ Mạc là có thể đem người
kéo về phía mình, có thể đem quyền lực nắm giữ trong tay, hừ thật là si tâm
vọng tưởng, có Vương gia ở đây, cho dù là hoàng đế cũng chỉ là một vai
phụ mà thôi.
Tay Nam Cung Chiêu đặt trên thành ghế nắm chặt thành quyền, không
cầm được run rẩy mãnh liệt, lửa giận dâng cao, đáy lòng rít gào, phẫn nộ