"Trình Mộng Nhi tiểu thư, ngươi cảm thấy ngươi đi theo chúng ta là thỏa
đáng sao? Ngươi là nữ nhân vạn người mê đấy!" Nét mặt Thư Vũ Trạch
khoa trương, hai cái tay mở rộng tạo ra tư thế phóng đại.
"Xèo xèo ——!"
Bạch Cầu kể từ khi biết chân tướng mọi việc, ánh mắt nhìn lão đầu tử
luôn vô cùng không tốt!
Người này lại là một người đàn ông, lại còn là một lão già nữa chứ, trái
tim nhỏ bé yếu ớt của nó đã bị lừa gạt rồi, đều do lão già trước mắt này.
Bảo bối Vũ Trạch nói rất hay, lão già đi theo chính là một tai họa, tai họa
thật to!
"Tiểu Trạch Trạch bảo bối, ngươi không thể nói như vậy, làm người ta
thật đau lòng, người ta chỉ không yên lòng, lo lắng cho các ngươi mà thôi,
ngươi cũng biết vùng núi rất bí mật, mà hiện tại nhiều người muốn biết nên
rất khó giữ, rất nhiều tên bất lương khốn kiếp lòng dạ ác độc, dung mạo của
Tiểu Trạch Trạch bảo bối và mẹ ngươi đáng yêu như thế, nếu như bị người
theo dõi thì phải làm sao đây!"
Lão già khẽ cúi đầu, đôi môi đỏ thắm mấp máy, mắt mở to ngập nước
tràn đầy lo lắng!
"Ta cảm thấy được ta cùng Tiểu Trạch vô cùng an toàn. . . . . . Lão già
ngươi tương đối không an toàn!" Thư Nhã Phù cười như không cười nói.
Mới nói hết những lời này, Thư Nhã Phù đã cùng Vũ Trạch, Lê Hi, ba
người ăn ý hướng về phía cách xa lão già này nhất chạy đi, mà đồng thời,
rừng cây trước mắt bọn hắn, cũng xuất hiện một đội nhân mã.
Đội nhân mã cùng hướng về phía ba con mãnh hổ đang chạy, mà bọn họ
là một đội tổng cộng sáu người trong đó có bốn nam, hai nữ, nhìn trang