"Là hắn chữa hết chất độc trên người của ngươi, để cho ngươi lần nữa
đứng lên? Nhưng hắn cũng không phải thần y. . . diễn-đàn-lê-quý-đôn. . ."
"Nàng là vương phi của Bổn vương, vương phi đã từng mất tích bảy
năm, may mắn ở nơi của thần y học tập y thuật!"
"Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!"
Giải khai nghi hoặc, bên khóe miệng Nam Cung Chiêu xé ra, lộ ra một
nụ cười khổ: "Thư Nhã Phù là phụ hoàng tự mình quyết định hôn sự cho
ngươi, không ngờ cuối cùng cũng là phụ hoàng quyết định người giải độc
trên người ngươi!"
"Hoàng huynh suy nghĩ thật kỹ đi, ba ngày sau lâm triều thối vị, hoàng
đệ cũng không muốn đối với ngươi làm quá nhiều!" Nam Cung Thần cuối
cùng nhìn hắn thật lâu.
Hắn để lại cho Nam Cung Chiêu chỉ có một con đường như vậy, hắn
không muốn động đến sát thủ, nhưng tuyệt đối cũng không sẽ cho phép
Nam Cung Chiêu an ổn ngồi ở trên ghế rồng như trước nữa!
Đi ra ngự thư phòng, ở ngoài cũng không có bất kỳ thị vệ canh gác, có
người nhưng cũng chỉ có một mình Liễu Trì mà thôi.
Ngửa đầu nhìn về bầu trời lúc này cũng sắp hừng đông rồi, đáy lòng lại
có thêm mấy phần phiền muộn, hắn cũng không muốn ngôi vị hoàng đế
này, chỉ là tổ phụ đã đem tất cả hi vọng đặt ở trên người của hắn, cho là hắn
sẽ trở thành quân vương rang danh thiên cổ của Đông Ly quốc, bằng vào sự
thông tuệ cùng khả năng của hắn rất có thể sẽ thống nhất được toàn bộ đại
lục, mở ra một Đông Ly quốc thời đại mới.
Thế nhưng hắn lại không có nghĩ đến chuyện đó, hắn không nghĩ phải
làm như vậy!