Không nghĩ từ sau lưng truyền đến thanh âm của Nam Cung Triệt, nói
thầm một tiếng, nàng giật mình lảo đảo thiếu chút nữa té ngã: "Không ngờ
đại tiểu thư Thư gia lại uy mãnh như vậy, còn mạnh hơn cái người Thập đệ
kỳ cục đó! Quả nhiên người không thể nhìn bề ngoài!"
Quay đầu hung tợn trợn mắt nhìn người đàn ông nào đấy cố ý nói những
lời này, còn làm bộ mặt vô tội không hiểu.
Cắn răng, nhất định là hắn cố ý!
Hai người vừa vặn cùng vào trong cung Thái hậu, trong cung truyền đến
một tiếng đàn, thanh thúy dễ nghe, d∞đ∞l∞q∞đ Cầm kỹ (kỹ năng đánh
đàn) cao siêu, mang theo vài phần triền miên, giống như đang kể lại một
câu chuyện tình yêu buồn triền miên, làm cho người ta muốn dừng chân,
nhắm mắt say mê trong tiếng đàn, cảm thụ sự uyển chuyển của tiếng đàn.
Hai người lặng lẽ từ cửa bên tiến vào, cũng không kinh động quá nhiều
người, chỉ là một màn Nhã Phù xoay người trừng Nam Cung Triệt kia, bị
An Mộng Hàn xem ở đáy mắt.
Nhìn dáng vẻ Nam Cung Triệt không có chút nào để ý, mà Thư Nhã Phù
cũng là lười biếng thản nhiên, thanh nhã không có chút nào khẩn trương,
vừa nhìn chính là bộ dạng không lo lắng bị Nam Cung Triệt trách mắng,
một màn kia của hai người rơi vào đáy mắt An Mộng Hàn, càng thêm cực
kỳ thân mật.
Nàng ta là một nữ nhân đã có con, lại còn ở chỗ này quyến rũ Lục điện
hạ!
An Mộng Hàn hung tợn nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù, ánh mắt thoáng
nhìn, thấy Thư Hương Di đang trên sân khấu đánh đàn, đáy lòng có mấy
phần tính toán.
Hừ! Đợi xem ngươi còn đắc ý được bao lâu!