hoàng tử cũng không có này lá gan chạy đến trên nóc nhà Tề Vương phủ
chơi đùa.
Vương phủ không phải là nơi người nào cũng có thể tiến vào, nhưng bây
giờ bé trai này quang minh chính đại ngồi ở trên mái hiên, chờ bọn họ trở
về phủ.
Phản ứng đầu tiên của Liễu Trì là: toàn thân cảnh giác đề phòng!
Đợi đến khi Vương Gia mở miệng nói chuyện với Vũ Trạch, hắn mới
giật mình nhận ra tại sao nhìn bé trai này quen mắt như vậy, lại là tên tiểu
tử lần trước!
Hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn giữ lại mấy phần cảnh giác đặt ở trên
người của Vũ Trạch, Liễu Trì sẽ không bởi vì đối phương chỉ là một đứa bé
liền xem thường, lần trước y và Băng Đồng đã mắc bẫy của cậu.
"Vào nhà!" Thu hồi ánh mắt ở trên người Vũ Trạch, Nam Cung Thần
lạnh giọng hạ lệnh.
Đợi đến khi Liễu Trì đẩy Nam Cung Thần vào nhà, Vũ Trạch mới vừa
lòng nhảy xuống, rất tự giác tự động đi theo ở phía sau đi vào.
"Thập đệ! Ta và ngươi nói chuyện. . . . . ." Nam Cung Viêm ở trong
phòng đã đợi được chút thời gian, đang không bình tĩnh được nữa, vừa nhìn
thấy Nam Cung Thần liền muốn xông lên, mở miệng vội vội vàng vàng
muốn nói gì, nhưng lúc ánh mắt rơi xuống bóng dáng đi theo sau lưng Nam
Cung Thần, lập tức trợn to hai mắt.
"Làm sao ngươi biết chỗ này?" Một tiếng kêu sợ hãi, Nam Cung Viêm
rất dễ nổi nóng nhìn thân hình nhỏ bé của Vũ Trạch, thiếu chút nữa cho là
mình xuất hiện ảo giác.