Từ lúc mới bắt đầu, đối mặt với tên tiểu tử này, hình như thái độ của
Vương gia không giống với bình thường.
Quay đầu liếc mắt nhìn về phía phòng, Liễu Trì không hiểu lẩm bẩm:
"Không phải là con riêng của Vương Gia đó chứ!"
Liễu Trì rời đi, Nam Cung Thần đẩy xe lăn đến bên bàn, nhìn khuôn mặt
tiểu tử đang ăn rất sung sướng trước mặt, đáy lòng sinh ra mấy phần ấm áp,
biểu hiện trên mặt cũng chầm chậm nhu hòa lại, thậm chí cảm giác môi
mỏng từ từ lộ ra một nụ cười thản nhiên.
"Ngươi tới nơi này muốn nói cái gì?" Mặc dù ánh mắt vẫn nhìn Thư Vũ
Trạch, nhưng lời nói là cho Nam Cung Viêm.
Thu hồi đáy lòng khiếp sợ, Nam Cung Viêm không biết quan hệ của bé
trai trước mắt với Thập đệ của mình, nhưng nhìn bộ dạng hắn không để ý
chút nào, cũng không cố kỵ trực tiếp mở miệng, dù sao tin tức này cũng là
mua được từ chỗ tiểu tử này, cũng không còn là chuyện bí mật nữa.
"Có người liên hệ với U Minh cung, mua mạng của ngươi!" Thu hồi
khiếp sợ trên mặt, Nam Cung Viêm nghiêm túc nhìn Nam Cung Thần nói.
Đối mặt với tin tức này, Nam Cung Thần lại cũng chỉ hơi hơi nhếch đuôi
lông mày, ngay sau đó lại một mặt cười nhạt nhìn Vũ Trạch ăn cái
gì,d
ღđ☆L☆qღđ tên tiểu tử này thật là càng nhìn càng đáng yêu, mặc dù
diện mạo chỉ là bộ dạng của đứa trẻ bình thường, nhưng không biết vì sao
một ít cỗ cơ trí lại đáng yêu vô cùng.
Nhìn vẻ mặt không sao cả của Nam Cung Thần, đáy lòng Nam Cung
Viêm sốt ruột vì hắn: "Ngươi không có sốt ruột chút nào, đây chính là U
Minh cung, người ở bên trong có khả năng gì ngươi rất rõ ràng."
"Có thể khiến hắn đến lấy tình mạng của bổn vương, người nào không
thể chịu đều chờ đợi giữ lại cái mạng!" Tròng mắt màu hổ phách chợt lóe