lên ánh sáng lạnh lùng, Nam Cung Thần nhàn nhạt mở miệng, chỉ là lời nói
ra lại mang theo sát khí lãnh khốc không thể bỏ qua.
"Nêu không còn chuyện gì khác, ngươi có thể đi rồi!"
Lạnh lùng giống như trước kia, đối với đại đa số người, thái độ Nam
Cung Thần đều lạnh lẽo, đối mặt Nam Cung Viêm đã coi như tương đối
khá một chút xíu.
"Cha thân ái, phản ứng của người quá không đúng rồi, Tiểu Viêm Viêm
vì tin tức này mà ra giá rất lớn, ngài nên biểu hiện cảm động nhiều một
chút, cho một chút vẻ mặt đi!" Một khối bánh ngọt xuống bụng, Vũ Trạch
nhìn Nam Cung Viêm bị xua đuổi, rất khéo léo tốt bụng nói chuyện vì thúc
thúc này, đưa tay cầm một miếng bánh ngọt không giống miếng vừa rồi,
d
ღđ☆L☆qღđ "Dầu gì để cho hắn ngồi xuống, ăn một miếng bánh ngọt đã
nha!"
Nam Cung Viêm hoàn toàn không nghe rõ Vũ Trạch ở phía sau nói cái
gì, Vũ Trạch mở miệng nói chuyện, mở miệng bắt đầu nói ra năm chữ này,
cũng đem hắn trong nháy mắt giết ngay tại chỗ rồi, cả người sững sờ ở nơi
đó gắt gao nhìn chằm chằm Thư Vũ Trạch, muốn biết hắn mới vừa rồi rốt
cuộc có nghe lầm không, tên tiểu tử này gọi Nam Cung Thần cái gì? Cha
thân ái?
Hắn không có nghe nhầm! Chẳng lẽ Thập đệ mình thật sự có một con
trai lớn như vậy? Mà chuyện này lại không có một người biết?