Nàng cũng đã thấy được hỉ nương ở bên ngoài nóng nảy muốn vào rồi,
đứng dậy đi tới phía sau bình phong, nhìn áo cưới hoa lệ quý khí màu đỏ
thắm, có chút nhức đầu lại phải thay y phục phức tạp như vậy.
Mấy phen giày vò, đợi đến cuối cùng ăn mặc thỏa đáng, đã là hai canh
giờ sau.
Môi son má phấn không trang điểm đậm, giai nhân khuynh quốc yêu mỵ
thì Thư Nhã Phù một thân áo cưới đẹp đẽ quý giá, xưa nay nàng thích mặc
y phục màu sắc đơn thuần, tính lười biếng không đeo trang sức quá nhiều,
tự nhiên tùy ý, lười biếng đơn giản, mà giờ khắc này toàn thân màu đỏ, cởi
bỏ tính thanh nhã của nàng, ngược lại cho nàng thêm vào một phần xinh
đẹp mị hoặc, sự lười biếng này đều là một loại phong cách câu hồn, mọi cử
động hình như mang theo mùi vị mê hoặc lòng người.
"Ô oa! Mẹ thật là quá đẹp! Ngày ngày nhìn mẹ, về sau bảo bối không
cưới được nương tử rồi !"
Ăn mặc thỏa đáng đi ra cửa phòng, Thư Vũ Trạch ở bên ngoài lắc lư đợi
trên ghế một lúc lâu, đôi tay chống cằm, thấy Thư Nhã Phù đi ra, cặp mắt
đã uể oải lập tức lóe sáng, dùng giọng nói thở dài khoa trương nói.
di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.
"Con trai, con thật là quá biết nói chuyện, đây là phần thưởng con!" Thư
Nhã Phù được khen lòng như hoa nở rộ, lại nhìn con trai bảo bối của mình
bộ dạng đáng yêu như vậy, lòng tràn đầy vui mừng tiến lên ôm cổ Thư Vũ
Trạch, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại hôn một cái.
Ngồi xuống trước bàn trang điểm lần nữa, đợi đến khi hỉ nương không
ngừng thúc giục, vừa ra đến trước cửa, Thư Nhã Phù cũng lặng lẽ đem trâm
vàng bị hạ độc của Tam phu nhân đeo lên, chiếu lên mặt gương, nhìn trên
đầu dễ thấy trâm vàng này, rất hài lòng nở nụ cười.